nhiều tư tưởng lạc quan, rồi nghĩ chuyện nọ nhảy sang chuyện kia, lẩn quẩn
tự đặt mình vào địa vị Từ Thức sống trong cảnh động Phi Lai.
Bấy giờ chàng nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh đồi thoai thoải sau chùa,
chàng thấy hiện ra nhiều vẻ xinh đẹp huyền bí. Chàng tưởng tượng dưới
đám lá che lấp lánh ngọn gió dịu dàng mơn mởn rung động kia, một cô tiên
yểu điệu đương ngồi mơ màng tưởng nhớ tới ai.
Chàng mỉm cười, mỉm cười với cảnh vật, mỉm cười với làn không khí
bao bọc người yêu...
Cúi nhìn xuống cái vườn con bên cạnh cửa sổ, bỗng chàng chú ý đến
một vật khiến mắt chàng đăm đăm không chớp: Trong hai khoảng tròn đất
mới xới, bên cây đại cành khô khan, da mốc thếch có hai cây ngọc lan nhỏ
mềm mại, ai vừa trồng, mỗi cây nở một bông hoa trắng muốt.
Chàng chú ý đến là vì tâm trí đương bị cái tên Lan đẹp đẽ thôi miên...
Chàng ngây người, "Ngọc Lan! Có lẽ thế chăng? Âu yếm và kín đáo lắm!".
Bỗng chàng thấy trong lòng phấn khởi, mạnh bạo. Chàng chép miệng
nói một mình: "Chà, thì ta cứ thử liều một chuyến xem nào. Không vào
hang hổ sao bắt được hổ con".
Câu nói có vẻ "tuồng" khiến chàng cũng phải phì cười. Mà vào hang
hổ thì đã lấy gì làm nguy hiểm. Chỉ có việc đem giấy bút ra viết một bức
thư.
Bức thư ấy đã ba, bốn lần Ngọc viết rồi, nhưng lần nào viết xong đọc
lại, lại xé nhỏ vứt đi, vì một là chàng sợ Lan không biết Quốc ngữ, hai là
chàng sợ bị cự tuyệt. Lần này thì chàng nhất định quả quyết. Liền mở hộp
giấy viết thư màu tím lấy một tờ ngồi viết:
"Chú Lan".