Viết được hai chữ ấy, Ngọc lại mỉm cười xóa đi.
- Không được. Chẳng chú nữa.
Liền lấy tờ giấy khác viết lại:
"Cô Thi.
Nam mô A Di Đà Phật! Tôi bắt đầu bức thư của tôi bằng một câu
niệm Phật, để xin Phật độ trì cho kẻ khổ sở này, như Phật độ trì cho hết
thảy các chúng sinh. Vì tôi chỉ biết một người lạc lối trong rừng người.
Như một hạt cát bị vùi trong bãi cát sông Hằng Hà.
Nhưng cô cũng là một người, cũng chỉ là một người. Dù có muốn xa
lánh cõi tục, rút bỏ trần duyên, song cái bản tính của con người dễ một lúc
mà cô xóa bỏ nổi được. Cái bản tính ấy là tình, là A Di Đà Phật, là ái tình.
Ái tình là bản tính của loài người, mà là hạnh phúc của chúng ta. Tôi
yêu cô, và tôi đoán không lầm thì cô cũng chẳng ghét tôi, vậy thì can chi ta
lại làm trái hạnh phúc của ta?
Đức Thích Ca Mâu Ni xuất thế để đưa linh hồn chúng sinh tới cõi Nát
Bàn mà hưởng sự hạnh phúc bất vong bất diệt.
Nhưng... hạnh phúc chúng ta chỉ ở ái tình.
Đó là... A Di Đà Phật! Đó là Nát Bàn của chúng ta.
Mấy hôm nay tôi đọc quyển Phật giáo mà tôi thấy yêu đạo Phật. Tôi
yêu đạo Phật thì tôi lại càng yêu cô một cách chân thành, tôi yêu cô trong
linh hồn, trong lý tưởng, cô tha thứ cho tôi, tôi không phải cứ yêu mãi chú
Lan, phải cho phép tôi yêu cái linh hồn thực của chú Lan mới được; cái linh
hồn ấy là cô Thi.