HƠN CẢ TUYỆT VỜI - Trang 103

của chàng, khi họ vừa ăn xong bữa ăn tối ngon lành ở quán trọ nơi họ ở ngủ
lại đêm. Jordan cànng ngồi nán lại để uống rượu vang lâu bao nhiêu, thì
Alexandra hình như càng trở nên bực bội và lơ đãng bấy nhiêu. Cuối cùng
nàng đứng dậy, cẩn thận vuốt lại chiếc áo dài cho ngay thẳng, rồi giả vờ
quay nhìn quanh, chú ý quan sát cái bàn bằng gỗ sồi bình thường và nói:
- Thứ đồ mỹ nghệ này tuyệt vời thật, phải không?
- Không tuyệt lắm.
Quá thất vọng, Alexandra nói tiếp:
- Khi em nhìn vào đồ gỗ, em thường nghĩ đến người đã bỏ công làm ra vật
ấy… cho dù người ấy thấp hay cao, bẳn tính hay vui vẻ… chuyện như thế
đấy.
- Thế à? – chàng thản nhiên hỏi.
- Phải, đúng thế. Anh không nghĩ thế à?
- Không.
Alexandra vẫn còn đứng quay lưng về phía chàng, nàng nói, giọng hết sức
dè dặt:
- Em muốn dẫn Henry đi dạo một vòng.
- Alexandra này – chàng nói, giọng bình tĩnh và nghiêm trang khiến cô
quay lui nhìn chàng.
- Sao?
- Em khỏi cần lo sợ quá đáng làm gì, tối nay anh không có ý định ngủ với
em đâu.
Mối quan tâm duy nhất của Alexandra là cần sử dụng sự tiện nghi của quán
trọ, cho nên nàng hình chàng với vẻ ngạc nhiên và hờ hững.
- Em không nghĩ anh có ý định ấy. Tại sao anh cần phải ngủ trong phòng
em khi quán trọ này rộng mênh mông, anh có thể lấy một phòng riêng cho
anh?
lần này đến phiên Jordan ngạc nhiên.
- Anh xin lỗi, em nói sao? – chàng hỏi, không tin nổi tai mình.
- Em muốn nói em sẵn sàng đón anh ngủ chung phòng – nàng nói lại một
cách chân tình – Nhưng em không biết anh có muốn ngủ chung hay không.
Sarah, bà quản gia già của em, thường nói em ngủ vùng vẫy như con cá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.