CHƯƠNG I
CON CÁ VOI ĐỎ
C
hiếc tàu Aleut đến đảo chúng tôi vào một buổi sáng mùa
xuân. Lúc đầu, nó chỉ là một cái chấm, giống như một cái vỏ sò
nhỏ trên mặt biển. Nó đến gần hơn và trông to hơn. Giờ thì
giống như một con chim trên mặt nước. Sau cùng tôi trông thấy
rõ ràng. Giờ tôi đã biết nó là cái gì. Đó là một con tàu màu đỏ với
hai cánh buồm cũng màu đỏ.
Em tôi và tôi đang nhổ các cây cỏ củ gần bãi biển. Các loại cây
này chỉ mọc vào mùa xuân. Em tôi, Ramo, được sáu tuổi, còn tôi
mười hai tuổi. Nó nhỏ con so với tuổi và rất khéo. Nhưng nó sẽ
quên ngay công việc khi có chuyện gì hấp dẫn nó. Giờ tôi cần sự
giúp đỡ của nó, do vậy tôi không nói gì về vỏ sò và con chim. Tôi
tiếp tục đào kiếm củ với cây gậy của tôi.
Nhưng đôi mắt của Ramo không bỏ sót mọi việc. Đôi mắt của
nó to, đen, đôi khi trông như buồn ngủ. Chính lúc đó là lúc nó
trông rất rõ. Giờ đây đôi mắt nó mở he hé.
“Biển rất êm”, Ramo nói. “Đó là khối đá trên đó không có vết
gợn.”
“Biển không là khối đá không vết gợn,” tôi nói. “ Đó là nước
không có sóng.”
“Theo em, đó là một khối đá xanh. Và hôm nay có một đám
mây nhỏ ngồi trên khối đá.”
Tôi cho rằng Ramo có thể đã thấy con tàu.
“Mây không ngồi trên đá,” tôi nói.
“Nhưng mà đám mây đó có đấy.”