- Tớ sẽ cho cậu một bộ xịn. Câu cá thú lắm. Có loại cá chỉ cắn khi nước
lên. Có loại cá chỉ cắn khi nước xuống. Còn nước dừng và khi nào trời nổi
gió tây, thì dù nước xuống hay nước lên, cá cũng không bao giờ cắn mồi.
- Thế à?
- Mồi cũng có nhiều loại, câu cá dìa thì dùng bánh dày hay bột mì, câu
cá song, cá vược, thì phải có tôm sống, tốt nhất là tôm he. Còn câu các loại
cá tráp thì phải lấy gan của con sam...
Gương mặt Đức đã dãn ra, tròn dần lại. Ánh trong hai con mắt hơi xa
nhau, đã nheo cười, có vẻ tò mò thích thú.
- Nhà tớ có bột mì và tôm he đấy.
- Được. Mình sẽ làm cả mồi cho. Cậu phải nhớ là cá cắn mồi không
giống nhau đâu nhé. Đớp mồi mà lao chúi xuống là cá song, phải giật ngay,
kẻo nó lẩn vào hốc đá dưới đáy sâu là mất cả cá lẫn dây câu. Cắn mà chạy
ngay, phóng cứ thẳng băng là cá vược, nếu mồi là tôm sống, hoặc cá tráp
đen, nếu mồi là gan sam. Cá tráp đen thì không có thủ đoạn gì. Còn cá vược
thì phải chú ý. Nó có cái mang phụ sắc như lưỡi dao bào. Dây thả cho nó
phải căng, rồi khi giật cần và kéo lên, cũng phải căng. Nếu trùng dây một
chút, nó lập tức quay lên, giương cặp mang phụ cắt đứt dây cước luôn đấy,
thế là tong. Còn thấy mồi mà mổ, mổ, là cá tráp trắng. Cứ để cho nó mổ
chán đi, rồi nó mới cắn mồi. Còn thấy mồi không động mà dây câu cứ bị
hun hút kéo đi, thì đích thị cá tráp vàng rồi. Con tráp vàng thường cắp mồi
vào vây, cứ thả cước cho nó, tuyệt đối không được động cần. Cước chạy
chừng dăm ba mét thì thôi. Cái mồi rời ra, tráp vàng ta, tưởng con mồi
chuồn mất, nên quay lại, đớp luôn. Thế là nó bị tóm.
Đức ôm con chó vào lòng và bây giờ thì quên cả vuốt ve nó. Đức đã bị
lũ cá trong chuyện của Nhụ cuốn hút. Đức tháo cặp kính ra nhìn Nhụ trân
trân, với vẻ thán phục không giấu giếm:
- Sao cậu biết lắm thứ thế?
- Mình là dân chã mà. Mấy năm trước, ông mình thường đưa mình đi
câu. Mình câu cũng vào loại sát cá đấy. Mình còn biết lặn hà. Cạnh nhà
mình, có một chị lặn xuống sông Bạch Đằng đánh hà. Con hà bám vào chân
cột đèn biển, nó chỉ bằng ngón chân cái. Chị vô ý để nó kẹp chặt vào đầu
một ngón tay. Chị không sao rút ra được. Thế là chị chết. Người nhà lặn
xuống tìm, một đầu ngón tay chị, con hà vẫn còn cặp chặt và chị cứ thế bập
bềnh lửng lơ, vạt áo phất phơ bay trong nước biển.
Nhụ thoáng thấy Đức rùng mình.