HÒN ĐẢO PHÍA CHÂN TRỜI - Trang 79

Chương không đánh số

- Nếu bố con còn thì cũng trạc tuổi ông.
- Cụ mất năm nào?
- Năm đói bốn mươi nhăm. Năm đó con mới lên hai tuổi. Con không

nhớ mặt bố con thế nào.

- Ờ...
- Lớn lên, con lặn hà ở dưới sông Bạch Đằng, rồi bán ở chợ Rừng. Con

vẫn nhớ ở dưới sâu, nghe nước nổ lép bép và hà kêu chi chí như có một đàn

chuột nhắt.

- Ô, thế sao tôi không biết cô?
- Nhưng con thì biết ông. Ông ở một mình thế này...
- Đâu phải một mình. Còn một lũ kia...
- Con trông sợ lắm!
- Cô chưa quen đấy. Chúng nó ngoan lắm. Không có trẻ con thì tôi

buồn. Không có rắn thì tôi chán.

- Con muốn mời ông đến ở với mẹ con con. Con nấu cơm giặt giũ cho

ông.

- Sắp tới tôi về. Tôi còn các cháu...
- Rồi ông có ra nữa không?
- Cũng còn xem.
- Thế còn...
- Lũ rắn của tôi ấy à? Tôi lấy nọc bán cho công ty Dược. Trừ con đầu

đàn mang theo, còn thì tôi thả hết vào rừng...

- Ối! Để nó lại cắn người hả ông? Ông về rồi thì ai cứu...
- Nó chỉ cắn khi xéo vào lưng nó. Còn tôi, khi cần, tôi sẽ gọi chúng đến

đông đủ. Không thiếu một đứa nào...

- Ông hát như hôm nọ ấy à?
- Tôi thổi sáo miệng.
- Con không biết chịu ơn ông thế nào. Con muốn thằng cháu sau này đi

theo ông...

- Tôi cứu hàng trăm người có nhận cái ơn của ai đâu. Có thể sau này,

tôi sẽ truyền nghề cho nó, chỉ e nó không thích.

- Dạ!
- Tôi tìm thấy cặp kính của nó trong bụi ràng ràng. Nó cận à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.