HÒN ĐẢO PHÍA CHÂN TRỜI - Trang 77

ra cho con kia ngậm vào đuôi mình mà kéo đi. Chợt con rắn ở đâu bò ra, nó
cắn con chuột. Con chó trông thấy lao vào cắn con rắn. Con rắn đớp vào cổ
nó, nhưng nó không việc gì, vì nó có bộ còng cáy che đi. Cháu nhặt luôn
hòn gạch vỡ ném vào đầu con rắn. Thế là nó lao vào giữa hai chân cháu mà
chạy, chỉ nghe roạt một tiếng. Chợt có một vết máu nhỏ như kim châm ở
mu bàn chân, cháu cho là bị rắn cắn, nên tháo ngay cái dây ở cổ của con
chó, buộc vào bắp chân mình, chứ cháu không biết là nó đã cắn cháu như
thế nào...

Viên thuốc ở mu bàn chân của Đức tự nhiên rời ra, lăn xuống chiếu.

Ông Trương lại lấy cũng từ cạp quần soóc lửng viên thuốc thứ hai, thay vào
đó. Khi thấy viên thuốc đã dính chặt, ông mới với tay lấy cái cốc thuỷ tinh,
rót rượu từ bi đông nhựa ra, rồi thả viên thuốc ở trên chiếu vào. Viên thuốc
lập tức nhảy nhót lung lung, va lanh canh vào thành cốc.

- Cróc! Cróc! Cróc!
Con chó lúc đó mới sủa.
- Nó nhảy múa gớm nhỉ. - Nhụ nói và chăm chú nhìn cho đến lúc nhịp

điệu của viên thuốc yếu dần, chỉ còn run lẩy bẩy ở đáy cốc.

- Lạ nhỉ? Con chưa thấy thế bao giờ. - Cô Hiền nói.
Đến khi viên thuốc thứ hai rời ra thì ông bảo:
- Chân nhức lắm không? Cởi dây ra được rồi. Sáng mai là thằng cháu

ông đi đá bóng được.

Ông đưa cho Đức uống tiếp viên thuốc nữa và thu dọn để ra về. Cô

Hiền kêu lên:

- Ông ơi, ông phải ở đây với con.
- Ở sao được.
- Phải ăn với con một cái gì, uống với con một cái gì chứ? Chờ con một

tí...

Nhoáng cái, cô đã mang vào một quả đu đủ chín, mà cô nói là vặt ở

phía đông của cây. Quả ở phía đó ngon hơn. Cô loay hoay mãi mới tìm
được con dao, dù nó ở ngay trên đầu giường cô. Lúc này, Nhụ mới chú ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.