HÔN LỄ TỬ THẦN - Trang 142

“Và từ bao giờ thì mỉm cười là có tội?” anh hỏi, không mỉm cười.

“Anh đã nói với cái anh chàng tán tỉnh tôi là tôi đi cùng với anh.”

“Bởi vì tôi nghĩ rằng cô muốn xua anh ta đi.”

“Tôi có thể tự xua anh ta đi được.”

“Thế nào cơ? Cô mang theo dầu gội trị gàu trong túi xách hả?”

Vì một lý do điên rồ nào đó chẳng biết, cô muốn anh ta thú nhận điều đó.

Thú nhận rằng anh đã đưa đẩy với cô. “Anh đã cầm tay tôi khi mất điện.”

“Cô có vẻ sợ hãi.” Giọng anh có một thoáng tội lỗi.

Tội lỗi là tốt đấy. Không. Tội lỗi là xấu. Tội lỗi đã nhảy nhót trong lồng

ngực cô kể từ khi anh nói cho cô biết anh là ai. “Anh đã vuốt ngón tay cái
của anh trên bàn tay tôi.” Cô nói trước khi kiềm chế được. Anh đã làm cho
cái giọng nói tán thưởng của tôi vang lên lần đầu tiên từ mười tám tháng
qua.

Chẳng ai trong bọn họ nói gì trong vài phút. Rồi anh nói. “Thay vì buộc

tội lẫn nhau lúc này, chúng ta nên cố gắng tìm cách giúp Katie.”

Thực tế trong những lời nói của anh ta thấm vào cô. Cô ghét phạm sai

lầm, nhưng không định thú nhận thế. “Anh đúng đấy.” Cô hít vào. “Tôi
chỉ... sợ hãi thôi.”

Anh chớp mắt. “Tôi cũng vậy.”

Cô gật đầu. Mắt họ gặp nhau. “Tôi lấy làm tiếc,” cô nói. Lấy làm tiếc vì

đã đến ngồi bên anh. Lấy làm tiếc vì đã cào anh và phun dầu gội trị gàu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.