HÔN LỄ TỬ THẦN - Trang 42

bà Jones không phải là người nằm chết trên tấm thảm kia, thì có thể bà ta là
người đang thét lên, cần sự bảo vệ.

Carl di chuyển, lưng dựa sát vào tường, gần như không nhìn thấy gì vì

bóng tối chung quanh. Một tiếng động nữa vọng lại. Hành lang kết thúc ở
một cánh cửa kim loại khép hờ. Anh nhanh chóng nhìn quanh căn phòng
tối, nắm chặt hơn khẩu súng, và bước vào bên trong.

Tiếng thở hổn hển tràn ngập bóng tối. Hơi thở của phụ nữ. Chẳng phải

cứ là tội phạm nữ thì không nguy hiểm bẳng. Carl tin vào cơ hội bình đẳng.
Trời đất, anh đã từng đối mặt với khối tội phạm khá là đáng sợ rồi. Và anh
không chỉ có ý nói đến ông Logan trong bộ đồ ngủ màu hồng.

Hít không khí vào trong phổi, anh lắng nghe, hy vọng nhìn ra người đang

ở trong phòng, và hy vọng là họ không nhìn ra anh.

Sau khi chớp chớp, mắt anh trở nên quen hơn một chút với bóng tối. Anh

nhìn ra bóng người mà anh đoán là phụ nữ, đang quỳ bên cạnh bàn. Âm
thanh tiếng thở của cô ta trở nên mạnh hơn, hổn hển quá. Tiếp theo những
tiếng thở hổn hển là tiếng khóc khe khẽ, rên rỉ. Anh sáp lại. Ngửi thấy mùi
hương hoa. Thơm đấy. Linh tính bảo cho anh biết đây không phải là tội
phạm mà là một nạn nhân nữa.

Có nghĩa là có thể còn một kẻ khác ở trong phòng.

Anh đưa mắt nhìn quanh. Quá tối, anh đành phó thác cho thính giác.

Cuối cùng, nửa thỏa mãn, anh ở đây một mình với một phụ nữ thơm tho,
đang khóc, anh quỳ xuống trước mặt cô ta. “Thưa bà, tôi...”

Cô ta lao vào anh, đầu cô ta húc vào bụng anh. Giống như những giống

cái khác, cô ta là đồ nhãi ranh cứng đầu. Carl ngã phịch xuống sàn. Cái cá
thể thở hổn hển, thơm ngọt ngào, chắc chắn là phụ nữ kia, ngã đè lên anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.