HÔN MIÊN - Trang 120

Nhưng trí nhớ của cô có lựa chọn, rất ít suy nghĩ của mình là khó chịu

với xấu hổ, nghĩ nhiều nhất là lúc cô bị thương ở chân, là anh cõng cô đi
bệnh viện.

Cô căn bản chính là loại phụ nữ ngu ngốc nhất mà Dương Hi Lạc nói.

Nếu như là cô trước kia, cô nhất định sẽ không đi cùng Giang Thiếu

Thành, nhưng cô hiểu rõ, anh cố ý khích cô giận, cô sẽ không để anh được
như ý, ngồi lên xe anh, anh không phải đang giả bộ sao, vậy thì cứ giả bộ
đi, diễn hình tượng người chồng tốt.

Lên xe, không gian chỉ có hai người bọn họ, cô lại cảm thấy không khí

này kì lạ khiến người khó chịu, khí không sờ được không thấy được, khiến
giờ phút này sao khó chịu thế, cô cảm thấy mình không phải là đần, mà nên
cộng thêm n lần trên bên phải chữ ‘đần’ mới đúng.

Cô càng ngày càng thấy bị đè nén, vì vậy cô lựa chọn để mình kiềm chế

một lần.

“Giang Thiếu Thành, Lương Nguyệt Lăng là loại phụ nữ anh thích sao?”

Chợt có một ánh đèn chiếu vào trong xe, lúc sáng lúc tối, tựa như mắt cô

lúc này, hi vọng lấy được đáp án, vừa sợ có được đáp án, cô nhìn anh một
lát, lại quay đầu nhìn ra ngoài. Thỉnh thoảng đèn đường chiếu vào mặt cô,
cô có thể đoán mấy giây thì có một chiếc đèn đường, tối được bao lâu, sau
đó khi có một ánh đèn chiếu vào trong xe thì cô nhanh chóng quay đầu nhìn
vẻ mặt anh.

Anh không có biểu cảm gì, thậm chí cũng nhìn cô, “Lời nói thật nghe

không tốt như vậy, nhất định em cần tới đáp án sao?”

Cô gật đầu, sợ anh không thấy, lại tiếp tục gật đầu, “Đúng.”

Giang Thiếu Thành cười, “Đáp án của tôi cũng như em nghĩ thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.