HÔN MIÊN - Trang 121

Cô cứng lại mấy giây, mới chịu đựng không cười lên, quả nhiên là như

vậy, Lương Nguyệt Lăng là loại anh thích, cho nên nhìn thấy cô gái anh
thích bị người khác giả mạo, biết rõ chân tướng xong, mới tức giận như thế,
không chút đo dự muốn ly hôn với cô. Cũng dễ lý giải, không cần thất
vọng, nếu cô là đàn ông, cũng sẽ suy nghĩ như thế.

“Cô ấy rất đẹp, thì ra là lúc còn nhỏ mắt anh đã tinh tường như vậy. Đến

khi trưởng thành thì ánh mắt vẫn tốt, nhưng coi tôi là cô ấy…. thật ra thì
anh cũng có trách nhiệm, không thể nhìn một cái là ra cô gái anh có ước
định cùng.” Cô thừa nhận, cô đang hả hê, người làm chuyện xấu đang hả
hê, cô cũng không nghĩ, cũng muốn làm người tốt, nhưng bây giờ cô khó
chịu, cho nên hi vọng có người khó chịu như cô.

“Anh trai em nói em còn bé bị người ta bắt cóc, một mình chạy thoát

được….. ánh mắt của tôi đúng là không tốt lắm, nếu không làm sao lại tin
một cô gái được chiều chuộng như em có thể trốn thoát một mình.”

“Nhưng anh vẫn tin còn gì!” Cô tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn anh,

“Giang Thiếu Thành, nếu như tôi nói tôi cảm giác rất tự hào, phá hỏng các
người, tin rằng đời này các người cũng không quên tôi…. Liệu anh có ném
tôi xuống xe hay không?”

Giang Thiếu Thành giẫm mạnh phanh xe, cô không kịp chuẩn bị đã nhào

đầu về phía trước, cũng may có dây an toàn kéo lại, người trong nháy mắt
thấy khó chịu, đột nhiên cô nghĩ tới, thật tốt, cuối cùng tâm tình với thân thể
đã đồng nhất với nhau.

Giang Thiếu Thành lại nghiêng người sang, ung dung nhìn cô, “Mấy

ngày trước ở chỗ này xảy ra tai nạn xe, một nhà ba người tử vong tại chỗ,
đầu bảy còn chưa qua, căn bản hồn phách vẫn còn ở gần đây, em đi xuống
vừa đúng lúc có thể tâm sự cùng bọn họ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.