HÔN MIÊN - Trang 128

vẻ ban đầu, nhưng nếu vì ghét một người mà chạy tới nhà người ta mà
mắng, đây chính là vấn đề của mình rồi.

Vì vậy cô rất khó chịu vì không có chỗ phát tiết, sau đó cô lại gọi điện

thoại hẹn với Dương Hi Lạc. Thời gian làm việc của Dương Hi Lạc rất tự
do, bởi vì sau khi Dương Hi Lạc tốt nghiệp đại học, vinh quang đi trên con
đường viết lách toàn thời gian, với cách nói của Dương Hi Lạc là làm vậy
không bị lãnh đạo mắng, cũng không cần nhìn sắc mặt đồng nghiệp, hơn
nữa còn có thể ngày ngày ở nhà đọc tiểu thuyết, bất lợi cũng có, nhưng
không đáng kể.

Dương Hi Lạc đã từng bày tỏ nhiều lần, Thẩm Tâm Duy xuất hiện là một

đề tài thực tế tốt, bất kể là tả thành câu chuyện thầm mến đơn phương hay
là câu chuyện mỹ nhân ngư hay ngược luyến tình thâm cũng không tệ,
nhưng Dương Hi Lạc vẫn chưa cầm bút viết, ý của cô là để xem chuyện này
đã được đặt, chờ một ngày cảm hứng cạn kiệt thì liền lấy nữ chính thành
Thẩm Tâm Duy mà viết. Vì không muốn biến thành nữ chính đáng thương
dưới ngòi bút của Dương Hi Lạc, hàng năm Thẩm Tâm Duy chỉ luôn nói
với Dương Hi Lạc là, chúc đời này cảm hứng của Dương Hi Lạc có liên tục
không ngừng.

Dương Hi Lạc vừa nhận được điện thoại của Thẩm Tâm Duy, lập tức

thay quần áo ra cửa.

Thẩm Tâm Duy thấy Dương Hi Lạc xong, cảm thấy rất xúc động. “Cậu là

hoàn hảo nhất, hễ kêu là tới, để cho tớ cảm thấy mình không phải không
quan trọng, ít nhất cậu vẫn quan tâm tới tớ.”

“Tớ chỉ là đang mắc kẹt không viết được gì thôi…..” Dương Hi Lạc rất

thành thực, “Nhưng tớ phát hiện ra mỗi lần ở cùng với cậu, tớ đều có thể
tìm được hướng để viết. Có phải cậu là khó chịu không? Không sao, tớ là
thùng rác để cậu trút.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.