HÔN MIÊN - Trang 362

Anh biết cô gái kia thích mình, anh chỉ cho rằng cô sẽ giống như những

cô gái khác, chỉ hâm mộ anh. Có rất nhiều người thích anh, thích diện mạo,
thích gia thế của anh, thích vẻ ưu tú của anh, anh biết rõ. Thỉnh thoảng nhớ
tới lúc đấy lại thấy phiền, có phải anh không có những thứ này, người khác
sẽ không thích anh nữa, đúng không?

Cô thì sao, rốt cuộc cô thích anh vì cái gì? Mà anh có tốt tới mức để cô

thích mình đến thế?

Yêu mạnh mẽ như thế, anh vốn nên cảm thấy khó thở, muốn cách xa mới

đúng, nhưng lại có cảm xúc sâu hơn trong lòng, anh có tài năng gì, có thể
khiến một cô gái như thế yêu mình.

Anh không ghét, nếu không lúc Thẩm Diệc Đình ám chỉ bóng gió cô là

cô gái có ước định với anh, anh sẽ không cảm thấy có chút may mắn như
vậy.

Anh biết cô thích mình, sơm đã biết, khi đó mặt cô tròn trịa, thật đáng

yêu. Anh và bạn gặp nhau thì cô ở trong góc, nhìn như thờ ơ, lại len lén
nhìn anh, anh biết rõ, cũng không quan tâm. Cô không khiến anh ghét, chỉ
là bởi vì cô chưa từng có ảnh hưởng gì trong đời anh thôi.

Cho đến ngày đó.

Ngày đó có tuyết rơi, thời tiết rất lạnh, anh ở ngoài trường học. Đó là

trong lúc anh đi du học nước ngoài, lúc đang về trường, thấy cô, anh không
đi tới, đứng ở một bên, cô đứng đó rất lâu, giống như đang chờ người,
nhưng cô vẫn đứng, đã lâu, không hề rời đi. Anh vẫn nhìn cô, chỗ đứng bí
ẩn, từ xế chiều đến tối, cô đều đứng ở đó… mà anh không hiểu rõ, chính
mình không phát hiện ra cô, thì cô lại đứng lâu rồi.

Ngày thứ hai, cô vẫn đứng đó… Đó là đường anh phải đi về phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.