HÔN MIÊN - Trang 412

xoay người rời đi, mà cô không biết lúc này, cậu đi tới cửa thấy bóng lưng
cô đã đi xa......

Chàng trai đó đi du học, trở về thì thấy cô gái đó cứ đứng yên, anh thấy

khó hiểu, tìm đủ cách hỏi người khác, sao cô lại tới.... khi anh nghe được
bạn mình nói, cô gái kia chỉ vì muốn thấy người mình yêu thì vẻ mặt anh
rối rắm, thậm chí còn thấy khó ngủ.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời này, sẽ có một người như vậy yêu

mình.

Vì vậy lúc cô gái chôn kĩ tờ viết nhật kí cuối cùng, anh cầm bút lên, nhẹ

nhàng viết – cám ơn em đã yêu anh như thế.

Cô gái yêu say đắm, cũng không phải là đóng kịch.

Áo cưới tới, tựa như một cảnh phim, đầu tiên là đám cưới của họ, còn có

cả quá trình gặp nhau hiểu nhau nữa.....

Thẩm Tâm Duy chưa bao giờ nghĩ rằng, cô sẽ vì nhìn một tấm ảnh xưa

mà khóc như thế, cô không biết, cô làm tất cả mọi thứ, anh đều thấy.

Cô nhìn album đó, nước mắt không ngừng rơi.

Giang Thiếu Thành nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Cho tới bây giờ em cũng

phải là một vai kịch.”

Nhật kíc của cô, cô đặt tên là “Một vai kịch”, ý là tình cảm này, chỉ là cô

tự biên tự diễn một vai kịch, không có ai diễn nữa, thì ra không phải như
vậy, không thế.

“Giang Thiếu Thành, anh thật khốn kiếp.”

“Nhưng em yêu tên khốn kiếp này.” Anh hôn lên trán cô, “Và tên khốn

kiếp này, cũng yêu em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.