HÔN MIÊN - Trang 418

Cũng không biết đã nhận ra ánh mắt của anh chưa, cô nhìn về phía trước,

“Cảm ơn anh.”

Thẩm Diệc Đình không hiểu nổi.

Có lẽ cảm thấy về sau không có cơ hội gặp mặt nữa, vì vậy giải thích cho

một người xa lạ, cũng không mất mặt lắm. Cô kể, từ lúc cô bị thất tình, vẫn
muốn tìm một cơ hội để khóc thật to, nhưng không được, ở trường có quá
nhiều người, cô không thể khóc thoải mái, chỗ khác thì cảm giác khóc lóc
không hiệu quả lắm, bỗng dưng giật mình vì anh lái xe tới... ngược lại cô lại
khóc òa lên, bây giờ cảm thấy rất tốt.

Cô nói, từ lúc người đàn ông kia chọn rời khỏi cô, cô cũng sẽ không cho

anh ta cơ hội nữa. Anh ấy đã khiến cô đau lòng khổ sở thì cô trả lại sự khó
chịu trong lòng mình, cô cần phải khóc thật nhiều để làm một dấu chấm hết.

Cô nói thật ra cô là loại người có chút cơ hội cũng sẽ không buông tha

đối phương, nhưng về sau lại phát hiện ra, suy nghĩ này sai rồi bởi vì câu
này chỉ dành cho người đáng giá.....

Ngày đó, dọc trên đường đi, Thẩm Diệc Đình đóng vai người nghe.

Anh không nghĩ tới việc gặp lại cô, giống như cô cũng không ngờ.

Lại gặp mặt lần nữa, ở trường học của cô, bởi vì anh tặng thiết bị giáo

dục cho trường cô. Vì vậy gặp cô lần nữa, không nghĩ tới, cô cũng nhớ anh.

“Tôi mời anh đi ăn cơm nhé!” Nam Ngưng cười.

Anh gật đầu, “Đang lo không tìm được chỗ ăn cơm, trường học của cô

lớn thật.”

Thật ra thì nụ cười của cô không rực rỡ, hướng về phía nhu hòa hơn,

nhưng anh vẫn cảm nhận được, bên trong không có bất kì âu lo, cô vốn như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.