HÔN NHÂN GIẤY - Trang 202

Được cái Đoàn Phỉ cũng là người nhân từ, kiên nhẫn nên cô

không bỏ đi mà ngồi lại nói chuyện. Lúc đó Mạnh Húc mới học năm
thứ nhất tiến sỹ, chuyên ngành lịch sử mỹ thuật đại học tỉnh, có chút
kiến thức, nên cứ mở mồm là nói về chuyên môn. Cũng có thể coi là
anh chàng may mắn, vì khi còn học đại học, Đoàn Phỉ rất yêu môn
lịch sử mỹ thuật, mê mẩn trường phái tranh nhân văn Tống Nguyên
và trường phái tiểu họa hoa sen. Càng nói chuyện, cô càng có nhiều
ấn tượng tốt với Mạnh Húc học rộng biết nhiều. Thỉnh thoảng anh
chàng miền Nam này lại nói ngọng, khiến Đoàn Phỉ phải phì cười,
nhưng cô cũng kịp nhận thấy vẻ chân thành và quan tâm trên gương
mặt anh, nên thầm có cảm giác gì đó thật an toàn.

Vì thế mới nói, duyên số là một thứ thật kỳ lạ, Đoàn Phỉ hoạt bát

bắt đầu tình yêu với Mạnh Húc quê mùa như thế, và tình yêu của hai
người kéo dài trong ba năm.

Trong khoảng thời gian không ngắn cũng không dài đó, Đoàn

Phỉ đã cải tạo anh chàng của mình một cách rất tinh tế, cô nói cho
anh biết người dân ở đây có những quy tắc gì trong bữa ăn, khách
chính, khách phụ phải ngồi ở đâu, lúc chúc rượu có điều kiêng kỵ
nào; nói cho anh biết lúc mặc đồ, đội mũ cần theo quy luật nào, mỗi
màu sắc cần kết hợp thế nào mới được coi là đẹp; lúc nói chuyện với
người khác cũng cần biết cách nhìn vào mắt họ; khi ăn cơm nếu có gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.