HÔN NHÂN GIẤY - Trang 221

cười rạng rỡ với Quản Đồng, có lúc còn lao vào lòng anh, kèm thêm
là câu hỏi han nũng nịu vô cùng, kiểu như “Ông xã ông xã về rồi”.
Mỗi lần như vậy, Quản Đồng đều mỉm cười xoa xoa đầu Cố Tiểu
Ảnh, còn Cố Tiểu Ảnh thì dụi dụi đầu vào ngực anh mấy lần rồi kêu
ca: “Trời lạnh quá, áo khoác của anh cũng lạnh nữa” - rồi ngẩng đầu
dặn dò anh: “nhanh cởi áo khoác rửa tay ra ăn cơm nào!”

Quản Đồng sẽ ngoan ngoãn cởi áo khoác, rửa tay, dọn cơm, vừa

kể cho Cố Tiểu Ảnh nghe những chuyện hay ho ở cơ quan vừa nhìn
cô nấu nướng rất nhanh, cùng một lúc nấu hai bếp, chỉ mười phút
sau là đã xong hai món mặn một món canh. Quản Đồng phục lăn vì
tốc độ này, cũng đến lúc này mới hiểu tại sao hôm đi chọn đồ gia
dụng, cô lại nhất quyết mua bếp hai ngăn. Anh thường say sưa nhìn
Cố Tiểu Ảnh thoăn thoắt chạy qua chạy lại xào thịt, nấu canh, cảm
thấy cuộc sống tuy vụn vặt, nhưng lại hạnh phúc ấm áp vô cùng.

Đây chính là cuộc sống mà anh mong muốn: có một người đợi

mình, có một người yêu mình, có người nấu nướng cho anh, có
người để đèn chờ anh về trong mùa đông giá rét, để anh mỗi khi tan
làm về mới đến dưới nhà đã cảm thấy cái thế giới “gia đình” là nơi
yên ổn nhất.

Giờ thì anh đã hiểu: cơm vợ nấu chưa chắc đã là cơm ngon nhất,

nhưng là bữa cơm ấm áp nhất trên đời!

Nhưng Cố Tiểu Ảnh lại ngược lại với anh. Cô không ngờ rằng

Quản Đồng, một người đàn ông có vẻ ngoài cao ráo, phong cách, có
sự nghiệp, có tài cán, có đầu óc, có khí chất, lại thực sự hay gây bực
mình đến thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.