HÔN NHÂN GIẤY - Trang 364

không đồng ý, nên người vợ chẳng còn cách nào khác đành phải cứ
thế mà theo chồng về quê. Cả chặng đường thì gập ghềnh khó đi, về
đến nhà chồng lại phải lo toan nhiều chuyện, đã thế còn không được
nghỉ ngơi đầy đủ, kết quả là đã bị đẻ non đấy...”

Cố Tiểu Ảnh càng nói càng thấy lòng vô cùng đau xót, cuối cùng

không nhịn được mà sụt sịt khóc: “Xui xẻo nhất là nhân vật nữ đó
tên là Cố Tiểu Tây, làm thế nào bây giờ hả anh? Tên cô ấy giống tên
em như vậy, chắc chắn đây là duyên mệnh rồi. Anh nói xem, lẽ nào
sau này cuộc đời em cũng sẽ như thế?”

Nghe xong Quản Đồng thật muốn khóc mà không khóc nổi. Đây

là lần đầu tiên anh cảm thấy ghét mấy tác giả viết những tác phẩm
này đến tận chân răng, mặc dù chính anh cũng là một sinh viên học
khoa Trung Văn, dù cho khoa của anh đã đào tạo ra không ít những
nhà lý luận văn học – kể từ sau khi đất nước giải phóng, nhưng lại
chưa từng đào tạo các nhà văn thực sự- tạ ơn trời đất, vì thế mà anh
càng thêm tự hào về ngôi trường của mình. Cũng bởi lý do chính là
vì các nhà văn quả thực toàn là những kẻ ăn hại. Nhìn mà xem, bọn
họ đã viết những cái quái gì thế này! Quản Đồng tuôn ra một tràng
lý luận dài dằng dặc để vỗ về tâm hồn của vợ mình đang bị cái thứ
“Băng dính hai mặt” đầu độc: sao bọn họ lại có thể viết ra cái thứ
“Thời đại kết hôn mới” như thế! Đúng là một lũ hại dân hại nước, lũ
ăn hại!

Sau một lúc, Quản Đồng thu hết can đảm khẽ hỏi vợ mình: “Bà

xã à, có phải em không muốn về quê cùng anh không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.