HÔN NHÂN GIẤY - Trang 561

“Cũng có thể”, Trần Diệp vừa đi vừa gật đầu “Nhưng em biết

không, trong tư tưởng truyền thống của người Trung Quốc, một
người phụ nữ thành công trong sự nghiệp, sẽ được bao nhiêu lời tán
thưởng, còn nếu sự nghiệp không thành công, thì cũng có biết bao
nhiêu đường lui, tệ nhất là cũng chỉ quay về làm nội trợ trong nhà.
Nhưng với người đàn ông, khi đã lên đường, là chỉ có thể thành
công, không thể thất bại. Nói cách khác, một bà dùng toàn bộ thời
gian làm nội trợ thì được coi là “hiền hậu”, còn một người đàn ông
dùng toàn bộ thời gian làm nội trợ thì đúng là đồ “bỏ đi”.

Cố Tiểu Ảnh chớp chớp mắt, một lúc mới nói: “Cũng đúng!”

“Vì thế mới nói làm đàn ông quả là không dễ!” - Trần Diệp đi hết

mấy bậc thang cuối cùng, quay người nhìn Cố Tiểu Ảnh từ trên
xuống dưới, “Họ không chỉ phải gánh trách nhiệm xã hội nặng nề,
mà còn phải là cột trụ tinh thần cho gia đình. Họ thường hay bị chê
trách, dằn vặt, ấm ức, nhưng lại không thể khóc. Ở bên ngoài, họ
thực sự đã phải chịu áp lực nên còn lại chút bực bội thì cũng chỉ còn
có thể thể hiện ra ở nhà thôi”.

Nói xong, anh hít một hơi, rồi không đợi Cố Tiểu Ảnh mở miệng,

giơ tay nhấc cô lên bậc thang bên cạnh mình. Gió trên đỉnh núi thổi
tới, Cố Tiểu Ảnh hít từng hơi thật dài, trách cứ: “Anh leo núi thì cứ
leo núi, làm gì mà phải nói nhiều thế. Gần đây em phát hiện ra,
không hiểu sao mọi người cứ thích giảng đạo lý sống cho em thế
nhỉ?”

Trần Diệp không nhịn nổi cười, hai tay chống nạnh hít thở sâu,

rồi thì thầm câu gì đó, nhưng rất nhỏ, nên chớp mắt đã bị gió thổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.