HÔN NHÂN GIẤY - Trang 584

tính từ tương đối nhẹ nhàng, vốn là từ “cô trách nhiệm”, nhưng cuối
cùng vẫn nén lại được.

“Các em không hiểu đâu, lúc đó chị muốn khóc lắm!” - Đoàn Phỉ

nói và dường như mắt cũng đỏ lên, “Hai ngày trước, chị bị cảm, chỉ
lo lây sang Quả Quả, nên để nó ngủ với bà nội. Nhưng đến nửa
đêm, c khóc như xé vải, mà bà nội cũng không dậy nhìn cháu lấy
một cái... cứ như thế thì, dù mệt hơn chị cũng phải tự chăm Quả
Quả. Cũng may tối nào anh rể cũng dậy trông Quả Quả, nếu không
thì chắc chị cũng chết mất...”

“Nhưng, chị ơi, chị đừng trách em nói thẳng”, Hứa Tân ngần ngừ

một lúc lâu mới nói. “Lần đầu tiên em cùng chị đến nhà anh rể, em
đã để ý, nhà anh ấy chỗ nào cũng bẩn, giữa gối có cả một đám mồ
hôi dầu đen xì, mép chăn cũng đen bẩn... Dù là ở nông thôn, thì
cũng phải giữ vệ sinh chứ. Em thấy ngay nhà bên cạnh, cửa sổ cũng
lau sạch tinh, trông thật là ấm cúng...”

“Nhưng em có thể nói gì, Tân Tân”, Đoàn Phỉ thở dài, “Dù bà ấy

có bẩn hơn nữa, thì cũng đã nuôi dạy nên một đứa con trai là tiến sỹ;
bà ấy có lười nữa, thì cũng là bà nội của con chị. Thực ra tâm lý chị
rất rõ ràng, nếu Quả Quả là cháu trai, thì dù cứ mười phút lại phải
dậy một lần thay bỉm cho cháu, bà ấy cũng sẵn sàng”.

“Sao có thể nói như vậy được!” - Cố Tiểu Ảnh nghe không lọt tai,

thấy rất bực bội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.