HÔN NHÂN GIẤY - Trang 682

“Tuy thế, những người sinh ra và lớn lên ở thành phố như chúng

ta sẽ không hiểu được nỗi khổ đó phải không nào? Cái cảm giác bị
người ta khinh miệt ra mặt, còn khó chịu hơn là bị đánh”, Giang
Nhạc Dương thở dài, “Lúc đó thường là tôi cùng anh ấy uống rượu
giải sầu. Tuy thế, anh tôi chưa bao giờ trách Cố Mạn Ngọc, mà luôn
nói chuyện này không trách người ta được, nếu anh ấy giỏi giang
hơn một chút, thì ít nhất cũng có thể giúp cho thế hệ sau của mình
sống sung sướng hơn, có thể thay đổi thân phận của thế hệ sau,
không đến nỗi bị người ta khinh thường. Cố Tiểu Ảnh, áp lực này,
anh ấy chưa bao giờ nói với cô đúng không?”

Cố Tiểu Ảnh há miệng, nhìn Giang Nhạc Dương chằm chằm,

không biết phải nói gì.

“Cố Tiểu Ảnh, cô có biết ưu điểm lớn nhất của mình chính là

chẳng để việc gì trong lòng, tuy thế, cô nên phát huy ưu điểm này,
cô cần phải giúp anh tôi nói ra được những điều anh ấy khó nói.
Anh ấy phải chịu áp lực quá nặng nề”, Giang Nhạc Dương thương
cảm, “Anh ấy là một trong số những người cần cù nhất mà tôi từng
thấy. Ở độ tuổi anh ấy, có thể coi anh ấy là một trong số những
người thành công nhất. Huống hồ cô vốn từ lâu đã chê công chức
bần hàn, giờ anh tôi quyết tâm thành đạt, cô lại chê người ta không
chăm lo gia đình, thế thì giới công chức làm việc thì tốt, hay không
làm việc thì tốt đây?”

Cố Tiểu Ảnh cười đau khổ: “Thầy Giang không cần phải khích

tôi. Khi là người ngoài cuộc thì tôi dễ dàng lý trí lắm, nhưng khi
chính mình gặp phải thì lại không chịu được. Tuy thế, tôi thực sự
không dũng cảm. Anh xem chị Đoàn Phỉ đã hao tổn bao nhiêu tâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.