HÔN NHÂN GIẤY - Trang 693

mỏi nói: “Ngoan, ngủ tiếp đi, anh bận đến tận nửa đêm mới xong
việc, phải lái xe ba tiếng đồng hồ nữa”.

Nhưng Cố Tiểu Ảnh đã tỉnh hẳn ngủ, cô chớp chớp mắt, ngẩng

đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, ba giờ ba mươi phút sáng.

Cô hít một hơi, 400km đường đêm, anh tự lxe? Anh điên rồi sao?!

Cố Tiểu Ảnh hơi ngoái đầu, cảm thấy Quản Đồng quay người tắt

đèn, rồi vùi đầu vào gáy cô, hơi thở chầm chậm. Lòng cô xót xa. Cô
biết, khi người ta mệt mỏi đến cực điểm, hơi thở sẽ vừa chậm vừa
nặng nề.

Cô quay người, vùi mặt vào lòng anh, cảm thấy Quản Đồng xiết

chặt cánh tay mình, thì thầm bên tai cô: “Bà xã, anh xin lỗi”.

Mắt Cố Tiểu Ảnh lại đỏ hoe.

Hơn sáu giờ sáng, Quản Đồng thức dậy đúng giờ theo thói quen.

Vừa mở mắt, anh đã thấy Cố Tiểu Ảnh đang ngồi dựa vào thành

giường thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, không động đậy.

Quản Đồng khẽ thở dài, cũng ngồi lên, kéo Cố Tiểu Ảnh vào

lòng, giữ chặt, cùng cô nhìn ánh ban mai yếu ớt bên ngoài. Ánh
nắng bắt đầu nhuộm từng mảng ô cửa kính đối diện, tạo nên một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.