HÔN NHÂN KHÔNG LỰA CHỌN - Trang 1275

“An Ca, lẽ nào anh định cả đời cứ sống thế này à?” Vệ Ngấn thở dài

trong lòng một tiếng, giọng nói cô rõ ràng là đầy thương cảm.

“Đương nhiên là không rồi.” Hứa An Ca nhanh chóng phủ nhận.

“Vậy thì tốt!” Vệ Ngấn gật đầu, con tim cô dường như cũng yên tâm

được phần nào. Thế nhưng, câu nói sau đó của Hứa An Ca suýt nữa làm
cho Vệ Ngấn chết đứng người.

“ĐỢi em gả đi rồi, em và Tiểu Lạc Lạc đều có người chăm sóc, khi đó

anh anh sẽ có thể yên tâm đi tìm hạnh phúc của riêng anh.” Hứa An Ca vừa
nói vừa cầm hộp thuốc và nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho cô.

“Cảm giác như em và Tiểu Lạc Lạc đã cản trở hạnh phúc của anh vậy!

nếu đã như thế thì em....” Vệ Ngấn còn chưa nói hết câu thì cơn đau trên
mặt làm cô giật mình kêu lên: “A....đau quá...anh nhẹ tay một chút....”

“Đại tiểu thư, tôi đã rất nhẹ tay rồi.” Hứa An Ca nói vẻ chê bai.

“Vậy thì em không cần bôi thuốc nữa.” Vệ Ngấn kéo tay Hứa An Ca

ra, một tay đưa lên đỡ lấy một bên má mình, miệng suýt xoa, cô nghiêng
người về phía sau, cô sợ Hứa An Ca sẽ lại “làm đau” cô.

Hứa An Ca nhìn Vệ Ngấn lúc này đúng là khóc cười không nổi.

Anh lắc lắc đầu chán ngán, Hứa An Ca giơ tay lên giữ chặt lấy tay của

Vệ Ngấn: “Em ấy, đã là mẹ của đứa trẻ bốn tuổi rồi mà có lúc cứ như trẻ
con thế nhỉ?”

“Làm gì có cô gái nào ở với anh mà lớn được chứ?” Vệ Ngấn bất mãn

nói vẻ như thể lỗi thuộc về Hứa An Ca chứ cô không hề suy nghĩ gì nhiều.

Bàn tay của Hứa An Ca đột nhiên hơi đơ ra, anh nơi vẻ cảm thán: “Là

anh chiều em quá thành ra hư rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.