HÔN NHÂN KHÔNG LỰA CHỌN - Trang 208

Có những lúc, có những hiểu lầm, chỉ cần một ánh mắt chân thành là

đã có thể giải quyết được rồi.

Huống hồ, anh đã ở bên cô khi cô rơi vào hoàn cảnh đau thương nhất.

“Được rồi, cô nghỉ đi một lát, thời gian còn rất nhiều.” Giọng nói dỗ

dành nhẹ nhàng hiếm có của Tần Hàm Dịch dành cho cô.

“Tôi không ngủ được.” Diệp Dĩ Muội lắc đầu, trên mi mắt vẫn dính

nước mắt, khẽ chớp chớp đôi mi, hình ảnh này làm Tần Hàm Dịch thấy đau
lòng, đột nhiên lúc này anh lại có một cảm giác một có được cô.

Cơ thể anh lại nóng lên bất ngờ, nếu lúc trước do tác dụng của thuốc

mà bị nóng lên sau đó đã biến mất thì bây giờ dường như cái cảm giác này
là do tự bản thân anh mà có.

Anh vội vàng thu ánh mắt về, không dám nhìn và suy nghĩ lung tung

nữa, anh ngẩng đầu lên nhìn tấm rèm cửa sổ vẫn chưa được kéo vào, liền
đứng lên đi lại gần cửa sổ, kéo kín hai bên rèm lại.

“Được rồi, kể cả là có người giám sát thì cũng không nhìn thấy trong

phòng nữa.” Tần Hàm Dịch quay đầu nhìn cô cười cười, sau đó liền đi vào
phòng thay đồ, cầm lấy một chiếc áo sơ mi mới đưa cho cô: “Ở đây không
có quần áo của cô, mặc tạm cái này vào đi.”

“Ừm!” Diệp Dĩ Muội nhận lấy chiếc áo, nhìn thấy Tần Hàm Dịch

không hề có ý quay người đi cô liền nheo mày, thấp giọng nói: “Tần Hàm
Dịch, anh có thể quay người đi không?”

“Xấu hổ?” anh cố ý ghé lại gần cô, còn giả vờ ngửi mùi thơm trên cơ

thể cô: “Có chỗ nào tôi chưa nhìn? Bây giờ mới biết xấu hổ, có phải muộn
quá rồi không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.