Thế nhưng, có những lúc, có những việc, càng muốn khống chế thì lại
càng phản tác dụng.
Diệp Dĩ Muội chỉ cảm thấy các thứ trong bụng như sắp ộc ra ngoài.
Cô chỉ có thể đứng lên, đi nhanh về phía nhà vệ sinh, giống như đã tìm
một lối thoát để biến mất khỏi cái cảnh dâm dục trong khoang máy bay.
“Ọe....”
Trong nhà vệ sinh, cô lớn tiếng nôn ọe, nếu người khác nhìn vào còn
tưởng lục phủ ngũ tạng của cô cũng sắp được đẩy ra.
Cũng không biết qua đi bao lâu, cô mới nôn hết được những thứ trong
dạ dày ra, cô súc miệng, toàn thân như không còn sức lực, cô dựa lưng vào
tường, rồi miễn cưỡng bước ra ngoài.
Đột nhiên, một bóng người cao lớn chắn ngang trước mặt cô, làm cô
sợ suýt chết.
Anh ta chẳng phải là đang cùng Châu Lan Na làm...chuyện đó sao?
“Cô gái, cô vừa làm cái gì đấy?” Tần Hàm Dịch đưa cánh tay lên đặt
lên tường kẹp Diệp Dĩ Muội ở giữa tường và anh ta, hỏi cộc cằn.
Diệp Dĩ Muội nhìn khuôn mặt trầm mặc của anh ta, cô nheo mày lại,
không biết bản thân nên trả lời thế nào.
Có phải thần kinh anh ta có vấn đề không? Cô đi vệ sinh mà cũng phải
báo cáo với anh ta à?
“Buồn nôn thế à?” Tần Hàm Dịch nhìn chằm chằm cô một lúc, đột
nhiên hỏi: “Hả?” cô hơi đơ người ra, giật mình, nét mặt và biểu hiện đã trả
lời thay cho cô.