Ngày hôm đó đúng là anh đã nói như vậy, nhưng sao anh có thể động
vào phần mộ mẹ cô chứ? anh không ngờ rằng Diệp Dĩ Muội lại cho là thật.
“Chính anh đã dùng sự việc này để uy hiếp tôi, nên tôi mới rơi vào con
đường cùng và phải chọn con đường này.” Giọng nói lạnh lùng của Diệp Dĩ
Muội nhắc nhớ anh về sự việc đó.
Tần Hàm Dịch cuối cùng đã không biết nói gì nữa rồi, anh từ từ bỏ tay
cô ra, chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào.
“Tinh.....”
Cửa thang máy mở ra, Tần Hàm Dịch nhanh chân đi ra khỏi thang
máy.
Chỉ là, vừa mới bước ra ngoài được hai bước thì không thấy Diệp Dĩ
Muội đi theo, anh lại nhanh chân quay lại, nắm lấy cổ tay Diệp Dĩ Muội,
kéo cô ra khỏi thang máy đi vào phòng làm việc của tổng tài.
Sau khi đi vào trong, Tần Hàm Dịch bèn bỏ tay cô ra, đi thẳng vào
phía chiếc bàn làm việc.
“Cốc cốc cốc.” cửa phòng làm việc có người gõ, ngay sau đó Tiêu
Nhiên bước vào.
“Tiêu Nhiên, cậu đi tới hội trường thông báo với tất cả các phóng viên
đi tới nghĩa trang, nói với bọn họ rằng Hứa thiếu gia đang giở trò đào mộ
người khác lên.” Tần Hàm Dịch dựng lưng vào ghế, sau đó ra lệnh, khuôn
mặt rất bình tĩnh, thư thái nhưng ánh mắt thì vô cùng u ám.
“Vâng, tổng tài.” Tiêu Nhiên nhận tháy thần sắc của Tần Hàm Dịch có
điều gì bất thường, không dám chậm trễ mà lập tức trả lời.