“Tần Hàm Dịch, sao anh có thể làm như vậy?” Diệp Dĩ Muội xông tới
trước bàn làm việc, trợn mắt trừng trừng nhìn anh.
Người đàn ông này vẫn còn có thể đê tiện thế này sao?
“Sao tôi không thể làm như vậy?” Tần Hàm Dịch rất thư thái hỏi lại
cô.
“Đó là mộ của mẹ tôi, tôi muốn rời đi thì rời đi.” Diệp Dĩ Muội nói
nhấn mạnh.
“Tôi có nói cô không nên làm thế đây, tôi chỉ là muốn cung cấp chút
thông tin cho những phóng viên muốn có những tin tức mới kia thôi.” Tần
Hàm Dịch không cãi đúng sai, anh cầm tập tài liệu bên cạnh lên bắt đầu lật
lật xem xem.
“Tổng tài, vậy tôi đi làm ngay đây.” Tiêu Nhiên nhìn bộ dạng hay
người lúc này mà trong lòng cảm thấy giá lạnh thay cho cả hai.
“Ừm, đi đi. Nếu Châu Lan Na tới thì để cô ấy pha cà phê mang tới
đây.” Tần Hàm Dịch mắt vẫn đang nhìn tài liệu, miệng dặn dò, chẳng hề có
biểu hiện gì là để ý tới sự tồn tại của Diệp Dĩ Muội.
Diệp Dĩ Muội nhìn Tần Hàm Dịch căn bản không muốn thay đổi ý
kiến, anh trừng trừng nhìn cô tức giận sau đó cầm điện thoại của mình, gọi
cho Hứa An Ca.
Danh tiếng của Hứa An Ca từ trước tới nay đều không có điều gì tai
tiếng, cô thực sự không hi vọng bản thân sẽ làm liên lụy tới anh.
Chỉ là, sau khi ấn nút gọi thì đầu dây bên kia không có ai nhấc máy, cô
lo lắng, sốt sắng, vừa chờ đợi vừa nhìn chằm chằm Tần Hàm Dịch, thế
nhưng Tần Hàm Dịch dường như không thấy sự phẫn nộ của cô, từ đầu tới
cuối vẫn dán mắt vào tập tài liệu trên tay, nhìn có vẻ đang rất tập trung.