Về sau, Trần Nhã từng bước từng bước bước lên cao, bản tính vốn dĩ
của con người cô ta liền bộc lộ ra ngoài.
Điều đó Tần Hàm Dịch cũng không nói gì nhiều, càng chẳng cảm thấy
thất vọng, bởi vì anh biết rõ, cô ta không phải là Diệp Dĩ Muội, vì thế anh
không có bất kì mong chờ gì ở cô ta.
Nhưng, thời gian năm năm, việc mẹ anh ra tay với một mạng người đã
làm cho anh dần dần học được cách bao dung, không cực đoan giống như
năm năm trước đó nữa.
Cho dù, Trần Nhã không phải là người anh thích, nhưng anh vẫn bằng
lòng bao dung mà đối đãi với cô ta, anh đối xử với cô ta lịch sự, khách khí
giống như đối xử với một người xa lạ.
“Được, lát nữa em sẽ quay về.” Trần Nhã ngoan ngoãn gật đầu, đưa
tay ra đỡ anh: “Em đỡ anh quay về.”
“Không cần đâu, anh tự về được.” Tần Hàm Dịch rút tay mình ra,
nhấc chân tự mình đi về phía nơi ở.
Trần Nhã nheo mắt lại, cố nhịn sự tức giận trong lòng, nhanh chân
bước đuổi theo.
“Là em đã bảo y tá về trước đi, ít nhất anh cũng phải để em nhìn thấy
anh quay về an toàn, như thế em mới yên tâm, không nếu anh xảy ra
chuyện gì thì em biết ăn nói thế nào với người của Tần gia?”
Tần Hàm Dịch đột nhiên dừng bước, anh nhìn Trần Nhã, cuối cùng
cũng không từ chối lời đề nghị của cô ta nữa.
Dù sao thì cũng chỉ còn mấy bước chân nữa, tranh cãi với cô ta chẳng
bằng để cô ta cùng đi một đoạn.