Thương Ngao Liệt chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng cô, bình luận:
"Còn rất hiền huệ."
Hạ Nhã xem thường, "Em trải giường rất chuyên nghiệp.”
Thương Ngao Liệt nói: “Được, từ nay về sau sẽ để em thay anh trải
giường của chúng ta.”
Hạ Nhã đem lời này dựa theo suy nghĩ của bản thân hiểu một lần, khuôn
mặt lặng lẽ ửng hồng. “Trước đó anh đã đồng ý với em, đừng có quên.” Nói
xong một người chui vào trong chăn.
Thương Ngao Liệt trở lại phòng sách đánh xong bản báo cáo, đêm đã
khuya. Anh “cách” một tiếng mở đèn bàn phòng ngủ, Hạ Nhã nằm đưa
lưng về phía anh, nhìn bên ngoài giống như là đã ngủ.
Thương Ngao Liệt rón rén nằm xuống bên người cô, trở mình, trong
không khí chỉ còn lại hô hấp của hai người. Không bao lâu, cô gái nhỏ lại
bắt đầu không an phận.
Hạ Nhã lăn qua lộn lại, vô luận như thế nào chính là không ngủ được, có
thể là cô cũng không quen bên người đột nhiên nhiều ra thêm một người.
Thương Ngao Liệt bất đắc dĩ, "Đừng miễn cưỡng, anh đi ngủ phòng sách
là được."
Hạ Nhã nhanh chóng nói: “Nếu không, chúng ta tâm sự đi?”
Người này thật đúng là động vật hiếm thấy, Thương Ngao Liệt nhìn lên
trần nhà. Buổi tối không ngủ được thế nhưng còn yêu cầu anh đắp chăn nói
chuyện thuần khiết, cô như thế nào còn không yêu cầu vị giáo sư hướng
dẫn mới nhậm chức là anh tới giảng một chút về dược lý, bày chút thí
nghiệm cho cô nghe chứ?