kiềm chế tức giận, bật dậy chỉ vào mẹ Thương lên tiếng: “Đều đã là thời
đại nào rồi, có phải bác còn muốn con bác nghe theo cái gì mà lệnh cha mẹ,
lời mai mối hay không? Tôi nói cho bác biết Thương phu nhân, đừng tưởng
rằng con bác là người quý hiếm gì. Nếu anh ấy thật sự yêu Hạ tiểu thư, lông
mày tôi cũng có thể không nhăn một cái để cho anh ta cút. Còn có, những
đồng tiền dơ bẩn nhà các người một đồng tôi cũng không cần.”
Thương Liệt Hạ hạ thấp giọng, muốn nhắc nhở cô không nên quá qua
kích động, "Hạ nhã."
Đối phương hất tay của anh ra, đi vài bước về phía cửa. “Thương Ngao
Liệt, anh nhìn cho kỹ, lúc trước là anh mong chờ muốn tôi gả cho anh.
Không phải tôi không tự trọng muốn anh lấy tôi. Khi ba tôi còn sống tôi
đều không phải chịu uất ức lớn như vậy, hiện tại tôi dựa vào cái gì chịu sự
nhục nhã của người phụ nữ này?”
Hạ Nhã nói xong liền tức giận tông cửa xông ra.
Bên trong nhà, Cố nữ sĩ oán trách nhìn chằm chằm mẹ Thương. Cố Bách
Dã giang rộng hai tay khoát lên trên ghế sô pha, bộ dáng xem kịch vui.
Thương Ngao Liệt cũng chậm rãi đứng dậy, muốn đuổi theo Hạ Nhã, chỉ
là anh tự biết năng lực có hạn, dù chạy thế nào cũng không đuổi theo kịp
cô.
Anh đi qua bên cạnh mẹ Thương, hời hợt nói một câu: “Con rất ít khi
làm trái ý của mẹ, bởi vì con biết rõ một mình mẹ nhiều năm như vậy trải
qua rất không dễ dàng.”
Trong lời nói phân lượng đã chìm đến không cách nào cân nhắc. Lúc này
Thương Ngao Liệt không đợi mẹ nói chuyện, lại cúi đầu nói: “Chuyện từ
nhỏ con đồng ý với mẹ, con cũng đều nhớ kỹ.”