ngứa. Trêu chọc giống như có người cầm cọng lông vũ quét nhẹ từ lòng
bàn chân của cô, hành động gây rối này làm cho người ta khó chịu không
thôi.
Hạ Nhã rốt cuộc không nhẫn nại nổi nữa, buồn bực nói, "Ghét!" Muốn
thu hồi chân của mình, người nọ lại không cho.
Thương Ngao Liệt giống như là không nghe thấy cô ngạo kiều, nghiêng
người hỏi cô: "Nói cái gì?"
Động tác trên tay từ trên ngón chân lên tới bắp chân.
Hạ Nhã hận nghiến răng nghiến lợi, "Dừng tay!"
Vẻ mặt Thương Ngao Liệt nhàn nhạt hỏi ngược lại, "Tại sao?"
Cô nói: "Thầy trò không thể mất lý trí."
"......"
Cô chính là muốn cho anh nhìn được mà ăn không được!
Thương Ngao Liệt không cách nào tuân theo lề thói cũ, đầu ngón tay của
anh một đường leo lên, chạm tới quần lót nhỏ dưới áo sơ mi.
Anh giống như là phát hiện bí mật của cô, khóe miệng có chút giương
lên.
Hạ Nhã bởi vì đối phương đụng chạm mà tìm được khát vọng hồi lâu,
thỏa mãn cùng tràn đầy, không khỏi phát ra một tiếng than nhẹ.
Thân thể của hai người đã dán chặt lấy nhau, dây dưa cùng một chỗ.
Thương Ngao Liệt khẽ cắn nhẹ vành tai mẫn cảm của cô, trong miệng còn
bất chợt nói ra một câu không tương xứng với thân phận của anh.