Hạ Nhã đầu tiên là cảm thấy thân thể người đàn ông hơi nghiêng tới gần,
sau đó cái trán của anh cụng vào trán cô. *di><end[]anl+=+equy!!!!do##n*
Cô kinh ngạc ngước mặt lên, chống lại ngũ quan hơi lạ lẫm của anh. Con
ngươi Thương Ngao Liệt lóe sáng, sâu sắc thâm trầm.
Anh cúi đầu tìm được đôi môi hồng hào ngọt ngào của cô, bầu không khí
ngay lập tức trở nên tuyệt vời. Ngay tại lúc cô còn chưa phản ứng, anh đã
dịu dàng chân thành, cẩn thận triền miên hôn lên môi cô.
Ngay sau đó tiếng vỗ tay của tân khách lập tức vang lên. Thời điểm
Thương Ngao Liệt càng ngày càng xâm nhập hôn sâu, một tia ngượng
ngùng cố chấp cuối cùng trong lòng Hạ Nhã cũng bị anh biến thành mây
khói. Giống như chỉ có thể theo anh nhảy múa, chậm rãi bước đi qua cảnh
vật xung quanh. Nụ hôn của anh mang theo nhàn nhạt hấp dẫn, nhưng lại
tản mát ra nồng đậm hormone, lại chỉ như một ly trà thượng hạng ngát
hương thơm. Mà cô giống như người thưởng trà, nhìn loại trà quý giá hiếm
có trước mắt, không thể chờ đợi muốn nếm thử mùi vị.
Cánh tay khoác trên eo Hạ Nhã chậm rãi buộc chặt, vòng ôm cường
tráng, ấm áp của anh làm cho người ta tránh không kịp. Từ hơi thở của anh,
đầu lưỡi truyền đến hương vị rất dễ chịu, cứ thế đầu lưỡi của anh lần lượt
đưa vào trong miệng cô, cô cũng không cảm thấy bài xích. Thương Ngao
Liệt chậm rãi tinh tế hôn, trong con ngươi đen láy không phải chỉ là cảm
xúc bình tĩnh sâu sắc.
Lúc đó Hạ Nhã còn không biết, cô cũng là người đầu tiên anh hôn trong
đời.
Sau khi ôm hôn, Hạ Nhã mặc dù đối với hành động đột nhiên hôn môi
của anh làm cho cảm thấy xấu hổ, nhưng lại không có cách nào phản
kháng, chỉ có thể ngạo kiều trừng mắt nhìn đối phương, hiệu quả cực kỳ
nhỏ.