HÒN TUYẾT LĂN: CUỘC ĐỜI VÀ SỰ NGHIỆP CỦA WARREN BUFFETT - TẬP 1 - Trang 325

Susie giao thiệp với tất cả mọi người; thực tình, người nào càng gặp rắc
rối thì bà càng muốn giúp đỡ. Bà quan tâm sâu sắc đến cuộc sống riêng
của những người mà bà biết rõ hoàn cảnh. Warren nhớ có lần ông để bà
đứng một mình xếp hàng chờ trước một quầy hàng giảm giá giữa một
trận bóng đá. Lúc ông quay lại vài phút sau đó từ “phòng dành cho quý
ông”

[666]

ông nghe người phụ nữ đứng ngay sau bà nói với bà rằng: “Từ

trước đến giờ tôi chưa từng nói với bất kỳ ai điều này...” và Susie thì
đang lắng nghe bằng tất cả sự quan tâm và thú vị. Hầu như mọi người bà
gặp đều bừng sáng trước tấm chân tình của bà và họ cảm động khi gặp
một người như bà. Nhưng ngay cả với người bạn thân nhất của mình,
Susie gần như không bao giờ chia sẻ những khó khăn hay rắc rối của
mình.

Bà là một người hết lòng vì người khác đối với gia đình bà và trên tất cả
là chị gái của bà, Dottie, người có giọng nói thánh thót cũng như bà.
Dottie đã sáng lập ra Opera Guild và là bông hoa đẹp của gia đình, tuy
có vẻ vô vị và như một người nào đó nói, “bất hạnh một cách tuyệt đối”.
Dottie luôn cố giữ vẻ bề ngoài vui vẻ và bảo rằng bà không bao giờ
khóc, bởi một khi đã khóc, bà không biết khi nào mới dừng lại được.
Homer, chồng bà, tỏ ra rất thất vọng vì không thể đâm thủng cái kén của
vợ. Tuy vậy, nhà Rogers vẫn duy trì việc tham gia các cuộc vui bên
ngoài vào buổi tối. Giữa các cuộc vui, hai cậu con trai của họ đi lang
thang dưới gầm bàn. Đôi khi Homer trừng phạt chúng thật nghiêm khắc
hoặc Dottie trêu ghẹo Billy một cách nhẫn tâm - vì thế Susie phải trông
nom hai đứa cháu như một người mẹ, cùng với các con của bà.

Susie cũng cáng đáng cả gia đình Buffett lớn, những con người bị chồng
chất trên vai gánh nặng sức khỏe và lý tưởng chính trị của Howard. Vào
những năm cuối nhiệm kỳ của Eisenhower, người Mỹ cảm thấy đất nước
mình phát triển quá êm đềm và chậm chạp về mặt kinh tế, đã thua trong
cuộc chạy đua vũ trang và bị ám ảnh bởi hình ảnh đáng sợ của Nikita
Khrushchev khi ông ấy đá vào bàn hội nghị tại Liên Hợp Quốc và gầm
lên rằng, “Chúng ta sẽ chôn vùi các người.” Tất cả 180 triệu dân Mỹ cúi
đầu và trốn biệt trong các cuộc diễn tập chống không kích, lũ trẻ con thì
được dạy cách chui đầu xuống gầm bàn trong các trường tiểu học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.