thể chịu đựng được nó, và cả bà ấy. Rằng ông ấy rơi vào một đống lộn
xộn. Thế là Charlie quay trở lại phòng với tôi. Một tiếng rưỡi sau đó,
Ben nhảy bình bịch trong phòng và nói: “Họ bảo tôi rằng anh là tên cao
bồi bắn nhanh nhất Miền Viễn Tây,” Tôi đáp: “Tôi sẽ đuổi kịp anh trước
khi rời khỏi đây chiều nay.””
Buffett cần một người quản lý, nhưng Rosner bảo rằng ông ấy chỉ ở lại
cho đến cuối năm, sau đó trao lại công ty cho các chủ sở hữu mới. Tuy
nhiên, Buffett thấy rằng công ty này không thể tồn tại nếu không có
Rosner, và may mắn thay, Rosner cũng không thể sống nếu không có
công ty này.
“Ông ấy quá yêu quý nó đến nỗi không thể bỏ đi. Ông ấy để một bản sao
các thành tích của cửa hiệu trong phòng tắm để có nhìn thấy chúng ngay
cả khi làm vệ sinh cá nhân. Ông có một đối thủ là Milton Petrie của
chuỗi cửa hiệu Petrie. Lần nọ, Ben thử tung một cú thăm dò vào
Waldorf. Milton ở đó. Ngay lập tức họ nói chuyện làm ăn với nhau. Ben
nói: “Anh trả tiền điện cho những bóng đèn này là bao nhiêu? Anh bán
định giá bán cao như thế nào?...” Và đó là tất cả những gì Ben có thể
trao đổi. Cuối cùng, ông nói với Milton: “Anh thanh toán tiền giấy vệ
sinh bao nhiêu mỗi tháng?” Milton nói ra con số. Ben đang tìm cách
mua với giá rẻ hơn chút nữa, nhưng ông ấy cũng biết rằng bạn không
muốn bán với giá rẻ nhưng phải đúng giá. Milton nói: “Vâng, đó là giá
tốt nhất mà tôi có thể bán.” Ben nói “Xin lỗi,” rồi đứng lên rời khỏi
cuộc thương thảo và lái xe đến kho hàng của ông tại Long Island. Ở đó,
ông bắt đầu xé các thùng các-tông đựng giấy vệ sinh và đếm từng tờ
một, vì ông nghi ngờ. Ông biết Milton không thể trả với biên lợi nhuận
rộng như thế, và như vậy là ông ấy đang tự gây sức ép với chính mình về
một cách nào đó về mặt hàng giấy vệ sinh.
Và, chắc chắn rằng, các nhà cung cấp đang nói với ông rằng có 500 tờ
mỗi cuộn như thế này. Nhưng sự thật không phải thế. Ông ấy đang bị
chèn ép trong vụ này.”
Buffett biết rằng ông rất thích làm ăn với kiểu người có thể bỏ ngang một
cuộc thương thảo để đi đếm giấy vệ sinh, một người dám dồn ép người