HÒN TUYẾT LĂN: CUỘC ĐỜI VÀ SỰ NGHIỆP CỦA WARREN BUFFETT - TẬP 1 - Trang 418

vướng vào ma túy nơi trường học. Howie, 12 tuổi, vẫn còn ở tuổi mặc bộ
đồ khỉ đột nấp đằng sau những cây táo tây dại để nhảy xổ ra hù dọa bà
chị của mình hay đám bạn của cậu. Nhưng các trò tinh nghịch của cậu
ngày càng phức tạp hơn, và cũng nguy hiểm hơn. Cậu đặt chú chó Scout
lên mái nhà rồi xuống sân gọi nó xem nó có dám phóng xuống hay
không. Scout đã nhảy xuống, và phải đưa đi bác sĩ thú y. “Đâu có, con
chỉ muốn xem nó có dám nhảy không thôi mà!”

[856]

Howie bào chữa. Để

làm thất bại việc mẹ cậu thường nhốt cậu trong phòng một mình, cậu
mua một ổ khóa tại một tiệm tạp hóa và khóa cửa bên trong không cho
bà vào. Còn Peter thì có thể ngồi hàng giờ trên chiếc piano, tự chơi nhạc
hoặc chơi cùng cậu bạn Lars Erickson. Cậu vừa giành chiến thắng trong
một số chương trình biểu diễn tài năng và dường như chìm đắm trong âm
nhạc như cha cậu chìm đắm trong việc kiếm thật nhiều tiền vậy.

Một người trong gia đình bị vướng vào bóng ma của những năm 1960
đầy ảo giác là Bill Rogers, 17 tuổi, con trai của Dottie, chị gái của Susie.
Lúc này, Bill là một tay ghi-ta nhạc jazz với tài năng đang nảy nở và
cũng đang thử các chất ma túy. Mẹ cậu tham gia một vài công việc tình
nguyện và là một thợ may lành nghề, nhưng bà thường ngủ dậy muộn
đến giữa trưa, không có khả năng ra quyết định, và thỉnh thoảng trông
mơ hồ và xa vắng đến mức không ai có thể có một cuộc nói chuyện rõ
ràng dễ hiểu được với bà. Dottie ngày càng uống nhiều rượu và không để
ý gì đến lũ trẻ của bà. Susie thường dẫn Billy đi xem Calvin Keys, một
tay ghi-ta nhạc jazz địa phương - để Billy có thể học hỏi từ anh ta, và
cũng là để uốn nắn con người Billy.

[857]

Bà đối diện với một nhiệm vụ dễ làm nản lòng trong một kỷ nguyên mà
thứ văn hóa ma túy của nồi niêu và LSD

[858]

nhan nhản khắp nơi và

Timothy Leary thì mời gọi dân Mỹ “mở nhạc thật to, trả thẻ quân dịch và
đào ngũ”. Phong trào phản văn hóa do giới trẻ dẫn đầu trở nên nổi loạn
trước mọi cố gắng kiểm soát của chính phủ và mọi chuẩn mực vốn là nền
tảng xã hội trong nhiều thập kỷ trước đó. “Đất người này không còn là
của Eisenhower nữa rồi!” Hàng trăm ngàn dân híp-pi từ khắp nơi trên
nước Mỹ đổ về Haight-Ashbury thuộc San Francisco mùa hè năm đó,
như chứng minh cho điều đó.

[859]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.