HÒN TUYẾT LĂN: CUỘC ĐỜI VÀ SỰ NGHIỆP CỦA WARREN BUFFETT - TẬP 1 - Trang 609

Tôi không hiểu vì sao, nhưng sẽ tốt hơn nếu tôi ngồi ở phía sau.” Rồi bà
tự rút lui về phía cuối giáo đường và ngồi đó cho đến hết buổi lễ.

[1283]

Buffett đã đi khá xa kể từ ngày làm nhân vật chính trong đám cưới của
mình, cái ngày mà ông phải tháo cặp kính cận ra để không phải nhìn thấy
mọi người xung quanh trong sự căng thẳng và bối rối. Trong khi chờ đợi
ở cuối nhà thờ để đưa con gái đi giữa hai dãy ghế lên phía trước, ông nói
đùa với cô con gái đang lo lắng của mình: “Đừng nhìn nhé, bố quên kéo
phéc-mơ-tuya quần của bố!” Tay chụp ảnh đang đứng trước bàn thờ chờ
chụp những tấm hình. Susie Bé vì cố nín cười và cố không nhìn vào cái
phéc-mơ-tuya để không bị chụp những tấm ảnh trong đó mắt cô nhìn
đang lom lom vào đũng quần của Warren nên thế là quên hết mọi nỗi sợ
hãi.

[1284]

Phần còn lại của buổi lễ diễn ra suôn sẻ mà không gặp một trở ngại nào
khác. Sau phần đón tiếp chiêu đãi khách tại Newport Beach Marriott trở
nên tưng bừng náo nhiệt. Ông bà Buffett đã để cho cô con gái ham mê
các ban nhạc của họ được tự do mời các ban nhạc mà cô thích. Susie Bé
chọn ban nhạc yêu thích nhất của mình, Quicksilver Messenger Service,
một ban nhạc Rock có khả năng tạo ảo giác sống động một cách dữ dội
từng là một trong những nhóm đã khởi xướng thành lập thính phòng
Fillmore Auditorium của San Francisco vào những năm 1960. Các thành
viên của họ cũng trông giống thành viên của các ban nhạc Rock bình
thường khác. Khi một nhóm Rock của những thanh niên da trắng độ tuổi
20 với kiểu tóc quăn dài, không chải của dân da đen chiếm lấy sân khấu
và bắt đầu vặn âm thanh hết cỡ, Buffett nhìn lên trong sự kinh hoàng sâu
thẳm. Khi Quicksilver Messenger Service dạo trống và lẩy những cây
ghi-ta điện của họ, Susie Bé nhảy múa trong trạng thái đê mê ngay tại
buổi tiệc cưới theo phong cách rock-n-roll của mình trong khi cha cô
đang cố giữ bình tĩnh mặt dù lòng ông như đang bị thiêu đốt. “Tôi chưa
đến mức bị điên vì thứ âm nhạc của họ.”
Buffett dùng nghệ thuật nói
giảm, “Họ chơi nhạc lớn kinh khủng!” Ông mong được nghe một loại
nhạc êm ái ngọt ngào mang phong cách Doris Day của vợ ông, hay
Florence Henderson hoặc Sammy Davis Jr. Sau 90 phút trình diễn, các
nhạc công lại làm ông sửng sốt khi họ ngừng chơi và dẹp hết tất cả các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.