HÒN TUYẾT LĂN: CUỘC ĐỜI VÀ SỰ NGHIỆP CỦA WARREN BUFFETT - TẬP 1 - Trang 667

luận rằng họ sẽ không gặp vấn đề gì với một tờ báo duy nhất khi cây cầu
có thu phí nhưng không được kiểm soát của họ trong trường hợp có sự
xuất hiện của những kẻ đến từ thế giới bên ngoài.”

[1420]

Cho nên, ông ta

xem kế hoạch của News là có ý đồ trục lợi và ra lệnh News không được
thực hiện chiến dịch quảng cáo, tiếp thị hay phân phối ấn bản Chủ Nhật
trừ phi có sự kiểm soát chặt chẽ từ cơ quan có thẩm quyền của chính phủ.
Vị quan tòa đã cắt đứt khả năng cung cấp báo miễn phí, bán với giá rẻ, và
quảng cáo miễn phí cho các nhà quảng cáo cùng nhiều hạn chế khác. Chỉ
thị rắc rối nhất mà ông ta ban ra những người đặt báo phải điền vào phiếu
đặt mua ấn bản Chủ Nhật của News từng tuần lễ một. Courier-Expressbắn
súng chào mừng vì đã chiến thắng một kẻ bắt nạt đến từ bên ngoài thành
phố rắp tâm đưa một tờ báo địa phương tầm thường xuống huyệt.
Evening News không có gì để đáp lại.

Nhân viên của Courier-Express bắt đầu kiểm soát việc thực hiện từng chi
tiết của bản án và chứng minh được rằng News đã giao báo cho cả những
người không điền vào phiếu đặt báo theo mẫu qui định. Thẩm phán
Brieant xem News không ra gì.

Năm tuần sau đó, các nhà quảng cáo tập hợp sau lưng Courier-Express.
Ấn bản Chủ Nhật của News chỉ nắm được một phần tư số lượng mẩu
quảng cáo so với Courier-Express.

[1421]

Evening News chuyển từ trạng

thái có chút ít lợi nhuận sang gánh chịu một khoản lỗ 1,4 triệu đô la.

[1422]

Buffett bị giội một gáo nước lạnh khi được báo cáo về khoản lỗ đó. Chưa
có một công ty nào ông sở hữu mà lại mất đi một số tiền lớn nhanh như
thế.

Trong một ngày trời mưa mịt mù, khốn khổn vào tuần lễ trước Giáng sinh
năm 1977, Thẩm phán Brieant triệu tập một phiên tòa để bắt đầu xét xử
để quyết định các điều khoản cho một phán quyết cuối cùng. Buffett đã
trải qua đoạn cuối của mùa thu bằng những đêm không ngủ và chìm trong
nước mắt cố gắng tiêu hóa cái gọi là Susie đã ra đi nhưng không thực sự
rời bỏ ông. Ý nghĩ của ông về một sự giải khuây khỏi những chuyện đau
buồn cá nhân là lần lượt bám chặt như một con bọ da vào Carol Loomis,
Astrid và Kay Graham khi ông bay đi bay về giữa New York, Omaha và
Washington. Chắc chắn là ông không muốn có một trò giải trí như thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.