HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 121

- Đỗ Trạng nguyên là hay rồi nhưng chưa hết đâu. Điều trọng yếu là lấy

được công chúa. Ha ha! Cái đó kêu bằng đường mây nhẹ bước lên làm phò
mã gia!

Hoa Sơn Thiệu nữ hiệp càng nghe càng buồn tai, sau cô lộ vẻ chán ghét

hắng dặng một tiếng cười nói:

- Té ra các hạ là con người như vậy. Phải rồi! Thật là dở toẹt, khó chịu!
Du Hữu Lượng bẽn lẽn nói:
- Công danh phú quý đúng là một việc lớn của con người, một đại sự về

nhân sinh quan.. Thiệu nữ hiệp hậm hực nói:

- Ta chán tai lắm rồi. Bữa nay mình thật xúi quẩy, đã tưởng ra ngoài

thành cho yên tĩnh một chút, dè đâu lại phải nghe những câu chán ơi là
chán! Các hạ đi đi thôi kẻo mất thời giờ!

Cặp lông mày nhíu tít lại, cô lộ vẻ buồn bực, quên cả hỏi tin tức của một

người đang muốn hỏi.

Du Hữu Lượng vừa cười vừa trở gót. Bỗng chàng đứng lại nói:
- Tại hạ muốn đi kiếm người anh em họ Nhan!
Thiệu nữ hiệp sửng sốt. Bất giác cô lộ vẻ kỳ vọng, nhưng miệng cô lạnh

lùng nói:

- Các hạ đi tìm bạn thì việc gì đến ta?
Du Hữu Lượng cười ha hả đáp:
- Người anh em họ Nhan của tại hạ đã bảo:
Hoa Sơn nữ hiệp tuy là con người bướng bỉnh nhưng trong dạ rất tử tế.

Thủ pháp dùng ám khí của cô thật là tuyệt diệu. Y muốn được gặp cô lần
nữa!

Thiệu nữ hiệp mừng thầm trong bụng:
- Sao y biết lòng dạ ta tử tế! Gã là người kiêu ngạo lắm thì còn khi nào

tán tụng ai? Chắc các hạ nói nhăng để lấy lòng ta!

Du Hữu Lượng đáp:
- Được Nhan huynh đệ nhớ tới, có lẽ cô nương đây là người duy nhất!
Thiệu nữ hiệp tặc lưỡi nghĩ thầm:
- Ta muốn gã quan tâm đến mình làm chi! Thật là chuyện lạ!
Nhưng lòng cô sung sướng, cô mỉm cười nhìn Du Hữu Lượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.