HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 119

Ở nhà tuy cô oai phong đáo để, nhưng một khi ly khai một sư huynh,

nhất là đại sư huynh từng làm bùa hộ thân cho cô, cô biến thành ấu trĩ rất
đáng yêu. Lần trước cô gây hấn với Nhan Bách Ba là cô ỷ có bốn người sư
huynh ở bên cạnh vẫn cưng chiều cô.

Thiệu nữ hiệp ngẫm nghĩ một lúc mới ấp úng nói:
- Tiểu muội... tiểu muội... muốn nghe tin tức của một người!
Du Hữu Lượng đáp:
- Cô nương cứ hỏi đi!
Bây giờ chàng không kêu thiếu nữ bằng nữ hiệp mà lại gọi là cô nương

vì lòng chàng đã nảy ra một mối thân thiết với cô.

Thiệu nữ hiệp ấp a ấp úng mãi không sao nói hết lời được.
Du Hữu Lượng nghĩ thầm trong bụng:
- Chắc cô này muốn hỏi tin tức gã thiếu niên họ Nhan mà không tiện nói

ra.

Để ta xem cô làm thế nào?
Thiếu nữ liếc mắt nhìn Du Hữu Lượng thấy nụ cười trên môi chàng mỗi

lúc một đậm đà thì trong lòng hổ thẹn vô cùng. Chẳng lẽ cô lại nổi giận một
cách vô lý. Bất giác cô buột miệng hỏi:

- Ô hay! Các hạ cười gì vậy? Có gì đáng cười đâu?
Du Hữu Lượng ngậm cười không nói gì. Thiệu nữ hiệp tức giận nguýt

chàng hỏi:

- Không bảo người ta thì thôi. Chẳng lẽ người ta không biết đường tự

mình đi dò la lấy.

Du Hữu Lượng vẫn không nói gì. Sau một lúc chàng vẳng nghe âm

thanh kiều diễm từ phía xa xa la lên:

- Đại ca ca! bao nhiêu trái táo chín hồng bị chim ăn hết rồi. Làm thế nào

bây giờ?

Rồi có tiếng người đáp:
- Muội muội nuôi chim bằng trái táo trên cây mà lại không để người coi

bọn chúng thì còn làm sao được?

Thanh âm thiếu nữ lại vang lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.