HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 137

Nhan Bách Ba ở phái Võ Đương khóc rống lên ngất xỉu ngã lăn ra. Truy

Phong kiếm Triệu Nhuệ rối loạn tâm thần để rớt kiếm xuống đất đánh
"Keng" một tiếng.

Trong lúc nhất thời mọi người kinh hãi đều thộn mặt ra.
Chưởng giáo phái Côn Luân ít khi bôn tẩu giang hồ lại gác kiếm đã lâu

năm.

Cây Bích Ngọc Sạn nơi cửa Phật tuy long danh thiên hạ, nhưng ít ai

được ngó thấy.

Còn thanh Tử Hồng Bảo Kiếm của Võ Đương chân nhân thì mọi người

đều thấy qua rồi. Mũi kiếm lóe ra tia hang quang màu lợt, không thể sai
được nữa.

Tô Bạch Phong chợt động tâm linh phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa

sảnh đường thì thấy bóng sau lưng một người đầu đội nho cân, mình mặc
trường bào đang lướt đi mỗi lúc một xa. Bất giác chàng lẩm bẩm:

- Lại gã thiếu niên thâm trầm đó, hành động của gã thật là xuất quỷ nhập

thần. Nhất định là gã rồi! Ở trong ngôi nhà hoang phế gã chịu đựng được
Hồng Bào Quái Nhân đâm một kiếm đáng kể là gan liền, trên trời thật hiếm
có.

Chàng nghĩ bụng:
- Nếu mình còn nấn ná ở đây tất còn bị rắc rối. Chi bằng hãy đi kiếm

Đường Nụy Tử là việc khẩn yếu. Chàng liền nhân lúc náo loạn chuồn ra
khỏi đại sảnh dông tuốt.

Lúc này trong nhà đại sảnh rất nhốn nháo. Ai cũng mồm năm miệng

mười bàn tán xôn xao. Người nào cũng kinh tâm động phách tưởng chừng
đại họa tới nơi. Khi họ phát giác Tô Bạch Phong đã mất biến liền phỏng
đoán mỗi người một cách.

Du thị huynh đệ thấy trong đại sảnh đang hỗn loạn, nếu không lập lại trật

tự thì cuộc đại hội Trường An phải nát bét.

Du lão đại liền hô lớn:
- Xin các vị hãy nghe tại hạ một lời.
Thanh âm hắn vang dội làm chấn động sảnh đường. Quần hùng đang

chẳng có định kiến gì, bỗng thấy người đứng ra chủ trương lập tức yên lại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.