HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 16

Du Hữu Lượng nói:
- Chắc y cảm ơn huynh đài và mong đền đáp?
Nhan Bách Ba nói:
- Không phải đâu! Tiểu đệ còn giải cứu cho y mấy phen nữa. Hắn thẹn

quá lần trước đã phát thệ quay về chính nghiệp, hắn còn khóc lóc kể lể thân
thế thì ra ông tổ nhà hắn là một vị đại tướng quân có công lao lớn cho bản
triều hồi mở nước. Vị đại tướng quân này là Lam Ngọc không những giỏi
về nghề chế tạo cơ giới mà còn tinh thông về môn địa lý. Bao nhiêu mấu
chốt hiểm yếu trong thiên hạ lão nhân gia đều thấy rõ như lòng bàn tay.

Du Hữu Lượng thở dài nói:
- Một nhân tài như thế mà không thành hữu dụng phải lưu lạc giang hồ

thật là đáng tiếc.

Nhan Bách Ba nói:
- Tiểu đệ cũng mong phen này hắn đi đầu quân gây nên sự nghiệp lớn

lao!

Du Hữu Lượng gật đầu. Chàng cảm thấy người bạn kết giao hành động

kín đáo mà lại ngay thẳng. Tuổi gã còn nhỏ thật không ai ngờ lại có chí khí
như vậy.

Bất giác chàng tăng thêm phần kính trọng.
Nhan Bách Ba ồ lên một tiếng rồi nói:
- Chúng ta mải nói chuyện đi hoài lại đi ra thị trấn rồi. Ha ha!
Du Hữu Lượng thấy gã cười hồn nhiên không lo lắng gì. Da mặt lúc

trắng lúc hồng thì chợt nghĩ:

gã thiếu niên này thật đầy hạnh phúc. Rồi chàng cũng cao hứng.
Hai người bắt ngựa quay về thị trấn. Nhan Bách Ba tìm đến một khách

sạn lớn thuê riêng một biệt viện năm sáu phòng lớn để hai người trọ.

Du Hữu Lượng cùng Nhan Bách Ba thu xếp đồ hành lý vào trong hai

gian giáp vách rồi rửa mặt.

Nhan Bách Ba và Du Hữu Lượng tìm đến tửu điếm ăn uống. Gã đưa

chàng vào tửu điếm Lăng môn lầu. Hai người lên lầu đã thấy đầy khách và
toàn là người giang hồ, cử chỉ rất mau lẹ.

Nhan Bách Ba ghé tai nói nhỏ với Du Hữu Lượng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.