HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 165

một người tự kiềm chế được mọi ngoại cảnh mà lúc này cũng cảm thấy
khắp mình giá lạnh.

Chàng toan rả bước vào thành thì đột nhiên một bóng trăng thấp thoáng,

một người thân hình nhỏ bé lướt qua bên người chàng chuồn vào trong khu
rừng cách đó không xa.

Du Hữu Lượng định thần chợt nhớ ra người đó chính là Nhan Bách Ba ở

phái Võ Đương. Chàng toan rượt theo để chuyện trò cho có bạn, nhưng vừa
bước đi hai bước, bỗng trong rừng có tiếng kêu khóc rất bi thương vọng lên
theo chiều gió đưa đi rất xa.

Du Hữu Lượng nghĩ thầm trong bụng:
- Nhan Bách Ba còn nhỏ tuổi quá mà ân sư gã nhất đán bị uổng mạng thì

gã khóc lóc bi thương chẳng có gì đáng trách. Ta phải đến khuyên giải gã
mới được.

Chàng liền chạy vào rừng, đi chưa bao xa, đã thấy Nhan Bách Ba mình

mặc áo trắng, đứng tựa vào gốc cây mà khóc. Vì trời tối gã chưa phát giác
ra Du Hữu Lượng đến bên.

Du Hữu Lượng chờ gã khóc một lúc rồi cất giọng ôn nhu nói:
- Nhan huynh nên giảm mối bi thương. Chớ khóc nhiều để hại cho sức

khỏe.

Nhan Bách Ba vội ngửng đầu lên thấy Du Hữu Lượng đang nhìn mình

một cách rất thân thiết. Gã tưởng chừng mình đang chơi vơi trong biển cả,
tìm được vật để níu lấy. Chàng văn nhược thư sinh trước mắt gã lúc này tựa
hồ là con người tâm phúc duy nhất để nương tựa.

Nhan Bách Ba gạt lệ hỏi:
- Bữa nay Du huynh đã nhìn thấy cuộc đại hội Trường An rồi chứ?
Du Hữu Lượng cất giọng thâm trầm đáp:
- Đúng thế!
Chàng nói tiếp:
- Lệnh sư bất hạnh gặp thảm họa. Bây giờ tưởng nên nghĩ ngay đến việc

trả thù. Nhan huynh có tiết chế nỗi bi ai thì mới nghĩ được kế hoạch. Có
đúng thế không?

Nhan Bách Ba nghĩ đến ân sư bất giác lại khóc òa lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.