HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 186

Tôn quân sư ngắm nghía lão già hỏi:
- Các hạ là ai? Sao lại can thiệp vào việc của người khác.
Lão già trầm giọng hỏi:
- Tôn Công Phi! Lão phu mong rằng ngươi cút ngay. Ngươi có chịu đi

không?

Công Tôn Phi trầm giọng đáp:
- Các hạ biết điều thì đi ngay. Bằng không, ha ha! Bách Độc Giáo...
Lão già tính nết nóng nảy, không chờ hắn nói hết đã hỏi ngay:
- Công Tôn Phi! Lão phu đã mười mấy năm nay chưa giết người, chẳng

lẽ bây giờ cũng không dám hạ thủ?

Công Tôn Phi tính nết thâm trầm. Hắn vừa đối đáp vừa ngẫm nghĩ mà

không biết đối phương là ai.

Lão già đột nhiên thò đầu ngón chân ra vạch xuống đất hai gạch, chỗ đất

vàng này rắn hơn kim thạch hiện ra một đầu rồng. Tuy chỉ sơ qua vài nét
mà linh động như rồng thật. Diêu Thiên Vương la thất thanh:

- Vân Long Ông! Té ra các hạ là bang chúa Cái Bang.
Lão già thủng thẳng đáp:
- Lão phu mong rằng các ngươi cút ngay!
Tôn Công Phi đưa mắt nhìn Diêu Thiên Vương. Hai người không nói gì,

buồn rầu trở gót đi ngay.

Tôn Công Phi còn hầm hầm ngó Du Hữu Lượng:
- Tiểu tạp chủng! Chẳng sớm thì muộn lão gia cũng lấy đầu ngươi.
Du Hữu Lượng hai mắt đỏ ngầu. Mặt chàng hãy còn đau rát, trong lòng

đang tức giận, lại nghe Tôn Công Phi kêu mình bằng tiểu tạp chủng, chàng
không nhịn được thét lên:

- Tôn Công Phi! Ngươi có giỏi thì kêu một lần nữa!
Tôn Công Phi sửng sốt, liếc mắt ngó chàng thì thấy nét mặt xám xanh.

Trong đời hắn không biết giết đã bao nhiêu là người mà chưa thấy bộ mặt
ai phẫn nộ dữ đến thế. Lòng hắn không khỏi ớn da gà. Nhưng hắn lại buột
miệng mắng một câu:

- Tiểu tạp chủng! Ngươi làm gì mà la hét như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.