HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 332

Ba người trung khí đầy rẫy đồng thời phát thanh như tiếng chuông đồng.
Lâm nhị ca tính tình khoáng đạt mau lẹ, trong lòng cao hứng nói:
- Tiểu đệ nhận thấy ba vị trong mấy chục năm nay mới được câu này thật

đứng đắn. Đúng là kẻ sĩ cách biệt ba ngày đã mỏi mắt trông chờ.

Gã đã vui dạ thì bao nhiêu hờn giận đều bỏ hết, tiếng lại cầm tay vỗ vai

rất thân thiết.

Du Hữu Lượng thừa cơ bọn chúng đang hàn huyên, lén lút xuống lầu.
Thiếu nữ vừa tức mình mà chẳng hiểu ra sao, nhưng cũng đi theo chàng.

Khi cô nhớ tới mối thù về vụ Du Hữu Lượng đã đoạt sâm vương của ba
người thì chàng đi đã xa rồi.

Du Hữu Lượng vừa đi vừa hỏi:
- Không hiểu Du Sơn thôn ở chỗ nào?
Thiếu nữ đáp:
- Ở đây đi về phía Tây chừng mười lăm dặm là tới.
Du Hữu Lượng nói:
- Cô nương biết đường thì hay quá rồi.
Thiếu nữ lạnh lùng hỏi:
- Làm gì mà hay?
Du Hữu Lượng đáp:
- Cô nương không nghe thấy bọn chúng bảo đêm nay ở Du Sơn thôn có

cuộc tụ hội đêm? Chúng ta tới đó để coi náo nhiệt.

Thiếu nữ lộ vẻ vui mừng nói:
- Câu này mới đáng mặt nam tử hán. Tiểu muội cứ tưởng công tử nhát

như cáy, trái mật chỉ lớn bằng hạt đậu.

Du Hữu Lượng cười đáp:
- Ở trên tửu lầu mà xảy cuộc động thủ thì làm tan tành đồ đạc của người

ta.

May mà mình thắng được cũng phải bồi thường tổn hại. Như vậy há

chẳng là tự rước lấy phiền não vào mình? Ồ! Tại hạ nhớ ra rồi. Cô nương là
người sẵn tiền nên chẳng quan tâm điều đó.

Thiếu nữ thè lưỡi ra nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.