HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 358

Lôi Pháp Vương đứng ngẩn mặt ra, nhưng chỉ ngần ngừ một chút rồi vọt

mình tới chỗ Thương ưng lệnh. Hắn lấy đầu ngón chân hất lệnh liễn lên bắt
lấy.

Lúc ấy tình thế cực kỳ rối loạn. Lôi Pháp Vương luồn Thương ưng lệnh

vào bọc, không ai chú ý tới, ngoại trừ Du Hữu Lượng đứng trong tiểu miếu.

Nét mặt thê thảm, chàng nhìn thiếu nữ lạnh lùng lên tiếng:
- Thị vệ của cô nương... hay quá nhỉ?
Thiếu nữ đầy vẻ kinh hoàng, miệng lắp bắp hỏi lại:
- Công tử... công tử nói nhăng gì thế?
Du Hữu Lượng hắng dặng một tiếng than thầm:
- Ngoại công hao tổn tâm huyết một đời, không ngờ sự nghiệp tan tành ở

đây.

Ta phải... đoạt lại Thương ưng lệnh mới được.
Chàng lại nhìn ra ngoài thấy thế lửa đang cháy dữ, mấy bóng người liều

mạng xuyên qua đống lửa chạy đi. Chàng nhanh mắt trông rõ bọn Tả nhị
ca, Doãn ngũ đệ xông ra, nhưng chỉ còn năm sáu người mà thôi.

Ba lão Lôi, Đông, Chu quát lên:
- Dừng tay! Dừng tay!
Những tay cung tên bốn mặt đều dừng lại. Ba gã chạy vào trong trường

thấy máu chảy lênh láng trên mặt đất. Gã Lôi đứng thộn mặt ra đương
trường thái độ rất cổ quái.

Du Hữu Lượng nghiến răng lẩm bẩm:
- Bọn Lôi, Đông, Du tưởng là những phần tử trung kiên ở phái Trường

Bạch, nào ngờ chúng bán rẻ đồng môn. Hàng động của bọn chúng không
bằng giống súc sinh.

Lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt những muốn động thủ giết người.
Chàng ngó thiếu nữ thấy cô lộ vẻ kinh hoàng. Hai tay ướt đẫm mồ hôi,

cô nói như người rên:

- Du Hữu Lượng! Du Hữu Lượng! Công tử nên nhẫn nại! Công tử nên

nhẫn nại.

Du Hữu Lượng thở phào một cái. Cảm thấy những mạch máu căng thẳng

dần dần giảm bớt đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.