HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 523

Những tiếng ầm ầm vang lên. Bỗng một tiếng hắng dặn như tiếng sấm

phát ra. Tiếp theo một thanh âm rõ ràng lọt vào tai Du Hữu Lượng:

- Chà chà! Người ta đồn bụng dạ ngươi thâm trầm quả nhiên không sai.

Mười ba chưởng vừa rồi ngươi đánh ra đúng chỗ và đúng lúc, nhưng có
điều đáng tiếc...

Du Hữu Lượng phóng chưởng không đem lại hiệu quả nào, trong lòng

ngấm ngầm kinh hãi vội hỏi lại:

- Có điều chi đáng tiếc?
Người trong bóng tối cất giọng thâm trầm đáp:
- Ngươi còn chưa đoán ra ư? Đáng tiếc là ngươi gặp phải bọn ta...
Du Hữu Lượng nghe nói bọn ta không khỏi chấn động tâm thần, bất giác

nhìn ra cửa động thì thấy dường như cái cây nhỏ gần thêm ít nữa, tiếp cận
với cửa động.

chàng xoay chuyển ý nghĩ rồi có ý lên giọng khinh miệt:
- Ha ha! Vẻn vẹn một lũ rụt đầu rụt cổ như loài rùa còn có chi đáng tiếc?
Người trong bóng tối dường như không ngờ Du Hữu Lượng lên giọng

thóa mạ.

Hắn hắng dặn một tiếng rồi đáp:
- Đừng có ngông cuồng! Đừng có ngông cuồng! Ta cho ngươi hay là

đêm nay ngươi chết đến nơi. Ngươi càng ngông cuồng bao nhiêu thì kết
quả càng thê thảm bấy nhiêu.

Du Hữu Lượng đổi giọng:
- Các hạ vì tại hạ mà đến đây, sao còn đụng đến Thiệu cô nương và Sính

Đình Tiên Tử?

Người trong bóng tối không trả lời.
Du Hữu Lượng cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Trong đời chàng

tuy đã trải qua nhiều cơn nguy hiểm, nhưng chưa từng gặp phải trường hợp
kinh hãi như lần này.

Chàng len lén cất bước chuyển về phía trước, chuẩn bị phóng chưởng

đánh ra.

Tay chàng cầm mồi lửa đưa đến gần pho tượng thì đột nhiên ngọn lửa lóe

lên một cái rồi tắt phụt. Nhưng trong khoảng thời gian chớp nhoáng này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.