HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 82

- Tô Bạch Phong! Người liệu mà làm việc của người đi!
Y rũ bụi đất bám vào áo, vẻ cương nghị lộ ra ngoài mặt, ngó về đầu non

phía tây, miệng lẩm bẩm:

- Từ đây đến núi kia bất quá chỉ đi chừng nửa giờ, nhưng lần này đi rồi

chẳng biết còn có thể quay về được nữa không?

Y nhìn bức tường thành ở phía xa xa và cảnh sông nước than thầm:
- Ngày xưa Kinh Kha hát khúc Dịch thủy bi ca từ biệt Thái tử Đan nước

Yên rồi không trở về. Bữa nay Tô Bạch Phong này ra đi e rằng tình trạng
còn nguy hiểm hơn cả Kinh Kha. Nhưng Kinh Kha lấy cái chết để vẹn đại
nghĩa với quốc gia, còn Tô Bạch Phong này mạo hiểm với cái chết chỉ vì
hai chữ hư danh.

Y nghĩ tới đây bất giác buông tiếng thở dài. Dãy núi phía tây lô nhô tiếp

nối đỉnh núi sương mù. Tô Bạch Phong không muốn nghỉ nhiều hơn nữa,
liền băng mình nhảy vọt đi.

Lúc này trên đỉnh núi phía tây có bảy người đang ngồi yên lặng.
Bảy người này ngồi xuống đất cỏ thành hình vòng tròn mà dường như

không liên can gì đến nhau. Ai cũng lặng lẽ cúi đầu xuống ra chiều suy
nghĩ.

Vầng thái dương mỗi lúc một lên cao. Bóng cây dần dần thu ngắn lại.

Trên ngọn núi này, tiếng gió réo lên tựa hồ quỷ khốc thần gào. Sắc mặt bảy
người cùng trầm trọng tưởng chừng như vạ lớn sắp đến với họ.

Đột nhiên người ngồi ở đầu phía bắc cất tiếng hỏi:
- Hắc huynh! Trời sắp đúng ngọ, Hắc huynh liệu Triệu Phụng Hào có

đến không?

Lão già ngồi bên mặt đỏ như gấc nói:
- Triệu Phụng Hào là người thủ tín. Y nói tới là thế nào cũng tới.
Một người khác nói:
- Đúng thế! Triệu Phụng Hào nói sao đúng vậy. Lão phu vĩnh viễn không

bao giờ quên nghĩa cử của y ngày trước ở chốn sơn đầu này. Y đã nói một
câu sau cùng:

Triệu Phụng Hào này nếu không đến được thì sẽ cho một tên đệ tử không

ai bì kịp để thay Triệu mỗ phó ước. Triệu mỗ kính cẩn cầu chúc bảy vị sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.