HỒNG LÂU MỘNG - Trang 975

Thím Lý và Dì Tiết đều cười nói:
Con bé ranh thật! Mày cũng biết theo cụ đi đùa chúng ta à? Giả mẫu nói:
Chúng ta gặp thế nào vui thế, chứ không phải kiểu buôn bán kiếm lời, nên không cần phải
hợp thời lắm.
Nói xong lại bảo Quỳ Quan:
Hát vở “Huệ minh hạ thư”

69

cũng không cần phải vẽ mặt. Chỉ hát hai vở này để cho hai

bà thêm vui thôi. Nếu không cố hát cho hay thì ta không bằng lòng đâu.
Lũ Văn Quan vâng lời đi ra, sắm sửa lên sân khấu, trước hết hát vở “tầm mộng”, sau hát
vở “hạ thư”. Mọi người ngồi rất im lặng. Tiết phu nhân cười nói:
Tôi đã xem hàng mấy trăm ban hát, chưa bao giờ lại chỉ dùng tiêu với sáo. Giả mẫu nói:
Có đấy như vừa rồi vở “Sở giang tình” trong “Tây lâu” thường chỉ có vai nam thổi tiêu
hòa nhịp thôi. Vở này ít khi đem ra họa chung. Đó là tùy người nghe có quen hay không
đấy thôi, chứ có gì là lạ.
Lại trỏ Tương Vân nói:
Hồi tôi còn nhỏ như nó, đã được xem một ban hát của bố nó cũng chỉ có một người đánh
đàn, hòa vở “thính cầm” trong “Tây Sương Ký”. Vở “cầm khiên” trong “Ngọc trâm ký”,
nghe ra như thực ấy. Vậy so với vở này thì thế nào?
Mọi người đều nói: “Thế lại càng khó mà bì nổi”.
Giả mẫu sai mấy người đàn bà đến bảo bọn Văn Quan đàn sáo hát khúc “đăng nguyệt
viên”. Bọn đàn bà vâng lời đi. Vợ chồng Giả Dung rót một lượt rượu.
Phượng Thư thấy Giả mẫu cao hứng quá, liền cười nói:
Nhân có các cô xẩm ở đây, chi bằng bảo họ đánh trống, chúng ta bày cuộc truyền cành

mai làm lệnh “xuân hỷ thượng my sao”

70

có nên không?

Giả mẫu cười nói:
Lệnh ấy hay đấy! Đúng với thời cảnh bây giờ.
Rồi sai người mang cái trống lệnh đóng đanh đồng sơn đen đến cho các cô xẩm đánh, và
lấy một cành mai trên bàn tiệc ra. Giả mẫu cười nói:
Hễ cành mai truyền đến tay ai mà ngừng trống thì người ấy uống một chén rượu, và phải
nói một câu chuyện mới được.
Phượng Thư cười nói:
Kể ra thì ai được như bà, muốn đọc cái gì có cái ấy ngay. Chúng cháu không làm được lại
chẳng hóa ra mất vui sao? Phải làm thế nào để người nhã và người tục đều thưởng thức
cả mới thú. Chi bằng trống dứt ở tay người nào, người ấy phải kể một câu chuyện cười.
Mọi người đều biết Phượng Thư ngày thường tài pha trò, trong bụng có vô số là chuyện
vui mới lạ, nay thấy chị ta nói thế, không những người trong tiệc, ngay đám hầu lớn nhỏ
ở đấy cũng đều thích cả. Chúng liền đi rủ chị gọi em: “Mợ Hai sắp nói pha trò đấy, mau
đến mà nghe”. Một lúc sau, người đến đông nghịt cả nhà.
Đàn hát xong, Giả mẫu bảo mang ít hoa quả, chè thang cho bọn Văn Quan ăn. Rồi sai
đánh trống. Các cô xẩm đã đánh quen, lúc thưa lúc nhặt, thánh thót như giọt đồng hồ, dồn
dập như vó ngựa chạy, nhanh nhanh như gió vút qua. Bỗng nhiên tiếng trống dừng lại,
cành mai đã đưa đến tay Giả mẫu, mọi người cười ầm lên. Giả Dung vội đến rót chén
rượu. Mọi người cười nói:
Cụ phải vui trước, để chúng cháu vui nhờ với. Giả Dung cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.