HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1004

Giả mẫu đấy thôi. Sau về trong vườn thăm bệnh Tương Vân. Tương Vân liền bảo:
Thôi anh tha hồ mà đùa mà nghịch. Trước thì “một sợi không thành dây, một cây không
thành rừng”, nay đã có bạn rồi. Cứ nghịch tràn đi, có bị đánh dữ thì lần đến với cái anh ở
Nam Kinh kia.
Bảo Ngọc nói:
Chuyện hoang đường mà cô cũng tin? Lại còn có Bảo Ngọc khác nữa à?
Thế thì tại sao đời Liệt quốc có Lạn Tương Như, mà đời nhà Hán cũng có Tư Mã Tương
Như.
Cái ấy đã đành đi rồi, còn như hình dáng giống nhau như hệt thì làm gì có?

Thế tại sao người nước Khuông trông thấy ông Khổng Tử lại cho là Dương Hóa?

76

Khổng Tử và Dương Hóa mặt giống nhưng tên khác; Lạn và Tư Mã tên giống nhưng mặt
lại khác. Riêng tôi và hắn không lẽ lại giống cả mặt lẫn tên?
Tương Vân không biết trả lời thế nào, liền cười nói:
Anh chỉ cãi bướng, tôi không nói với anh nữa. Có cũng mặc, không cũng mặc, chẳng việc
gì đến tôi.
Nói xong Tương Vân đi nằm.
Bảo Ngọc đâm ra ngờ ngợ: “Nếu bảo là không thì hình như cũng có, nếu bảo có thì mắt
mình lại chưa trông thấy”.
Trong bụng bứt rứt, về buồng nằm ngẫm nghĩ mãi, đâm ra ngủ mê, thấy mình đi vào
trong một vườn hoa, Bảo Ngọc lấy làm lạ nói:
Trừ vườn Đại Quan của chúng ta ra, còn có cái vườn nào đây?
Đương lúc ngờ ngợ, thấy có mấy đứa gái bé đi đến, đều là a hoàn cả. Bảo Ngọc lại lấy
làm lạ nói:
Trừ Uyên Ương, Tập Nhân, Bình Nhi ra, còn đám nào đây? Bọn a hoàn đó cười nói:
Sao cậu Bảo Ngọc lại đến đây?
Bảo Ngọc cho là nói mình, chạy lại cười nói:
Ngẫu nhiên tôi đi chơi đến đây, không biết là vườn hoa của vị thế giao

77

nào. Nhờ các chị

đưa tôi đi xem.
Thì ra không phải là cậu Bảo nhà chúng mình! Trông hắn cũng sạch sẽ ăn nói lại lém lỉnh
đấy.
Thế ra trong nhà đây cũng lại có cậu Bảo Ngọc à?
Cụ và bà nhà chúng tao đặt tên hai chữ “Bảo Ngọc” cho cậu chúng tao, cốt để giữ gìn cho
cậu ấy được sống lâu và tránh hết tai nạn. Cậu ấy cũng thích cho chúng tao gọi tên. Mày
là thằng bé con ở đâu đến đây, cũng dám gọi bậy! Giờ hồn không chúng tao đánh cho nát
xác ra!
Lại một a hoàn khác cười nói:
Thôi chúng ta về đi, đừng để cậu Bảo Ngọc trông thấy. Lại nói:
Nói chuyện với thằng bé con thối này làm chúng mình cũng thối lây! Bảo Ngọc buồn rầu
nói:
Xưa nay chưa từng bị ai đối xử tệ bạc với mình, sao bọn này lại như thế? Không lẽ lại có
một người như ta à?
Vừa nghĩ vừa tiện bước đi đến một ngôi nhà, Bảo Ngọc lấy làm lạ nói:
Trừ viện Di Hồng ra, lại còn có một cái nhà như thế này à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.