HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1040


Oanh Nhi chỉ định nói đùa, không ngờ bà già tưởng thực nổi giận, liền đứng dậy ngăn lại
cười nói:
Tôi vừa mới nói đùa, bà lại đánh chị ấy, như thế không phải là làm bẽ mặt tôi hay sao?
Bà già nói: Cô đừng sấn sổ vào việc của chúng tôi, không nhẽ vì có cô ở đây mà chúng
tôi không được phép dạy con cháu hay sao?
Nghe thấy những câu ngu xuẩn ấy, Oanh Nhi tức đỏ mặt lên, buông tay xuống, cười nhạt:
Bà muốn dạy nó lúc nào chẳng được? Tôi mới nói đùa một câu mà bà đã làm như thế!
Đấy bà cứ việc dạy đi!
Nói xong liền ngồi xuống đan lẵng hoa. Ngay lúc ấy mẹ Xuân Yến đến quát mắng:
Mày không đi múc nước, còn đứng đấy làm gì? Bà già kia nói theo:
Chị đến mà xem? Con gái chị chẳng coi tôi ra gì, đang cãi lại tôi đấy!
Mẹ Xuân Yến chạy đến hỏi: Làm sao thế dì? Con bé này không coi mẹ ra gì đã đành, lại
còn dám khinh thường cả dì mày nữa à?
Oanh Nhi liền kể rõ đầu đuôi cho bà ta nghe. Nhưng dì nó có để cho nói đâu, cứ cầm hoa
và cành liễu ở trên hòn đá đưa cho mẹ nó xem và nói:
Chị xem con chị đấy! Lớn như thế mà còn mang người đến làm hại tôi, bảo tôi nói ai
được.
Mẹ Xuân Yến vẫn còn tức về việc Phương Quan, lại giận Xuân Yến không làm được vừa
lòng mình, liền chạy đến tát nó một cái và mắng:
Con đĩ này, mày mới lên thớ được bao lâu, đã lại theo đòi những gái lẳng lơ tệ bạc. Tao
không dạy được chúng mày phỏng? Con nuôi tao không dạy được chứ con đẻ chẳng lẽ
tao cũng không dám dạy hay sao? Tao tưởng bọn ranh con chúng mày đã vào được những
nơi chúng tao không được vào, thì cứ ở đấy mà hầu hạ cho đến chết, lại còn ra đây mà đi
theo trai à?
Vừa nói vừa cầm lấy cành liễu giơ tận mặt nó, hỏi:
Đây là cái gì? Mày đem cái gì của mẹ mày đây? Oanh Nhi vội nói:
Cái này là của tôi đan đấy, bà đừng có giở lối chửi mèo quèo chó!
Bà già này rất ghét bọn Tập Nhân, Tình Văn, vì biết những a hoàn lớn trong nhà đều có
quyền thế và thể diện hơn, nên chỉ nể mặt bề ngoài, nhưng trong lòng vẫn bực tức, đâm ra
giận lây cả người khác. Nay thấy Ngẫu Quan lại là kẻ thù của em mình, nên càng sinh
bực tức thêm.
Xuân Yến khóc chạy về viện Di Hồng. Mẹ nó sợ bọn Tình Văn hỏi, nó kể cả ra, mình sẽ
bị mắng, nên chạy theo gọi với:
Mày trở lại đây! Tao bảo đã rồi hãy đi.
Xuân Yến khi nào chịu trở lại. Mẹ nó tức quá, vội chạy theo. Xuân Yến quay lại trông
thấy, liền chạy biến đi. Mẹ nó cứ cố đuổi không ngờ bị trượt rêu ngã, làm cho bọn Oanh
Nhi cười ầm lên. Oanh Nhi tức quá vất cả hoa và cành liễu xuống sông, rồi đi về nhà. Bà
già này tiếc đứt ruột chỉ niệm phật, rồi mắng: Con ranh tai ác này! Làm hại bao nhiêu là
hoa. Thiên lôi thế nào cũng đánh mày!
Rồi hái hoa đưa đi các phòng.
Xuân Yến chạy thẳng về nhà, gặp Tập Nhân đi thăm Đại Ngọc, liền ôm chầm lấy và nói:
Cô cứu tôi với mẹ tôi đánh tôi đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.